Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 843 - Chương 843: Vì Lục Thảo Sắp Tới Rồi

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 843: Vì Lục Thảo sắp tới rồi

Bạch Đoàn cũng ồn ào đòi đi, Tiết Ngạn kêu cha Tiết trông chừng thằng bé: “Cha, cha dạy nó từ từ viết chữ, đàn ông nhà họ Tiết không có người nào viết chữ xấu hết.”

Cha Tiết làm việc đồng áng chẳng ra làm sao nhưng chơi chữ lại rất lợi, cuối cùng cũng có chỗ cho ông ta thi triển tài năng, lập tức dạy ngay Bạch Đoàn.

Bạch Đoàn chỉ có thể liên tục viết bảng chữ cái với vẻ nhàm chán.

“…” Tuy hai cha con ồn ào nhưng đều là phát triển theo chiều hướng tốt, Lục Giai Giai ôm cặp đi ra ngoài.

Nửa đường, cô nhắc đến Châu Văn Thanh: “Bây giờ trường đại học đã khai giảng rồi, chắc chắn anh ta sẽ tìm bàn đạp mới.”

Châu Văn Thanh yếu nhớt lại máu lạnh, hơn nữa da mặt cũng dày, chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách dựa vào nữ sinh để leo lên.

“Ừm, chẳng qua cậu ta chắc hẳn sẽ không rảnh rỗi đi tìm bàn đạp được đâu.” Tiết Ngạn đi bên cạnh Lục Giai Giai, nhận đồ trong tay cô.

Lục Giai Giai tò mò: “Tại sao?”

“Vì Lục Thảo sắp tới rồi.”

Lục Giai Giai nâng mắt lên, lập tức đoán ra được Tiết Ngạn sẽ làm gì.

Lục Thảo muốn tìm Châu Văn Thanh đã gần như sắp phát điên rồi, cô ta tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua.

“Đây là gì thế?” Tiết Ngạn nhìn thấy một lá đơn đăng ký.

Lục Giai Giai giải thích: “Đây là cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, hình như là mùa đầu tiên, sẽ được phát sóng trực tiếp trên tivi, ba hạng đầu có giá trị tiềm năng rất cao, trường học có khoa ngoại ngữ, mỗi trường chỉ có thể tiến cử mười người, danh sách có hạn.”

“Khi nào bắt đầu.”

“Mùng mười tháng sau bắt đầu vòng loại đầu tiên, hình như còn có trường thi nữa, rất chính thức.”

“Lên tivi tham gia tuyển.” Con mắt đen của Tiết Ngạn nhìn về phía đêm đen, nếu không ngoài dự đoán thì Lục Giai Giai chắc hẳn có thể lọt vào chung kết, không biết đến khi ấy sẽ có bao nhiêu người nhòm ngó cô nữa.

Anh cũng không thể rớt lại được!

Anh nhất định sẽ khiến tất cả mọi người đều biết mình và vợ mình mới là xứng đôi nhất.

Nghỉ ngơi bốn tháng, thương thế của Lục Thảo cũng đã khỏi nhưng lại biến thành người thọt.

Cô ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Châu Văn Thanh, nhưng lại bặt vô âm tín.

Thẳng đến khi Triệu Xã Hội mang một phần điện báo về, từ sau khi anh ta được chọn làm đại đội trưởng đã bắt đầu cố gắng nhận biết chữ, bây giờ chữ đơn giản đã có thể đọc hiểu.

“Có người gửi điện báo cho cô.”

“Gửi điện báo cho tôi?” Đôi mắt của Lục Thảo sáng ngời: “Có phải của Văn Thanh nhà chúng tôi không, tôi biết ngay anh ta sẽ không vứt bỏ hai mẹ con tôi đâu.”

Tuyết Đoàn nghe thấy lời của Lục Thảo mà ngẩng đầu, cách một lúc lại tiếp tục chơi bùn.

“Tôi không biết có phải là Châu Văn Thanh gửi hay không, nhưng bên trên quả thật đều toàn là thông tin của anh ta.”

“Là anh ta, chắc chắn là Văn Thanh gửi qua rồi.”

Lục Thảo duỗi tay định nhận lấy nhưng nghĩ đến mình cũng là vợ của sinh viên đại học nên lại rụt tay về, lau lên cái áo.

Cô ta cảm thấy lau đủ rồi mới cầm lấy điện báo, nhưng nhận qua nhìn, lại phát hiện ra hoàn toàn không nhận được vài chữ, chẳng hiểu mô tê gì cả.

Lục Thảo chỉ có thể nhờ Triệu Xã Hội đọc cho cô ta.

Triệu Xã Hội cầm qua: “Châu Văn Thanh đang ở đại học liên hợp thủ đô, đã chọn học luật, người hướng dẫn là Hàn Tiên Tiến, tòa nhà ký túc xá số ba…”

Lục Thảo có hơi không nhớ nổi: “Đợi đã, Triệu Xã Hội, anh có thể đọc lại một lần nữa không?”

Triệu Xã Hội cũng không chê phiền mà đọc lại một lần, Lục Thảo lẩm bẩm nhiều lần nhắc lại, thẳng đến khi hoàn toàn nhớ mới thôi.

Ngày hôm sau cô ta dẫn Tuyết Đoàn đi tìm bác gái cả Lục, cô ta kích động mở điện báo ra: “Mẹ, Văn Thanh gửi thư cho con, con muốn đi đến thủ đô tìm anh ta.”

Bác gái cả Lục vốn không muốn để ý đến Lục Thảo, nhưng nghe được lời này lại quay đầu với vẻ khó tin: “Cái gì? Cậu ta có thể gửi thư về sao?”

“Thật mà, anh ta gửi điện báo cho hai mẹ con con, đợt trước chắc chắn là có khổ mới đi.”

“…” Bác gái cả Lục cảm thấy hơi vi diệu.

“Mẹ, đợi sau này con đến thủ đô được sống cuộc sống tốt, nhất định sẽ đón mẹ qua đó, để mẹ giống như thím hai ngày nào cũng ở thủ đô chơi.” Lục Thảo bắt đầu vẽ bánh.

Trong lòng bác gái cả Lục thấy hơi thoải mái: “Ừm, mày có lòng này thì được, nếu mày qua đó tìm được Châu Văn Thanh thì cố sống tốt với cậu ta, bây giờ Văn Thanh đã là sinh viên đại học, mày cũng nên bớt cái tính nóng nảy lại đi.”

 


Bình Luận (0)
Comment