Lục Thảo tuôn ra từng câu nói thân thiết: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, cuối cùng con cũng khổ tận cam lai rồi, đợi con thu xếp xong mọi chuyện sẽ đón mẹ lên đó hưởng phúc.”
Trong lòng bác gái cả Lục rung động.
Lục Thảo vẽ cho bà ta một đống bánh to, bà ta vốn chỉ ngưỡng mộ mẹ Lục đi tới nơi rộng lớn được trải sự đời, bây giờ Lục Thảo cũng cho bà ta hy vọng, trong lòng bà ta thấp thoáng có chút mong đợi.
Thấy thời gian đã không còn sớm, Lục Thảo nói ra mục đích của mình: “Mẹ, mấy hôm nay con bệnh, đã tiêu hết sạch tiền rồi, bây giờ cho thuê một nửa ruộng đổi lương thực mới có thể duy trì được đến hiện tại, mẹ có thể cho con mượn ít tiền lên thủ đô không?”
“Mẹ yên tâm, đợi lấy được tiền của Văn Thanh, con sẽ trả lại cho mẹ gấp mười!”
Bác gái cả Lục sững sờ, nhưng bà ta vừa mới được Lục Thảo làm nóng nội tâm xong, còn nữa, bây giờ Lục Thảo thật sự không có tiền.
Bà ta hé miệng mấp máy, cuối cùng vẫn cắn răng: “Được, tao cho mày mượn mười đồng.”
“Mười đồng không đủ, mẹ, mẹ cho con mượn hai mươi đi, đến khi đó con nhất định sẽ trả mẹ hai trăm.”
Hai trăm? Đầu óc bác gái cả Lục mê muội đồng ý.
Lục Thảo nhân lúc Triệu Xã Hội lên thị trấn họp, cứ đòi ngồi nhờ sau xe của anh ta.
“Đại đội trưởng, anh giúp tôi một chút đi, anh nhìn một mình tôi thật sự không có cách nào đi lên thị trấn.” Vẻ mặt của cô ta thành khẩn.
Triệu Xã Hội nóng tính vô cùng nhưng hai năm nay đã thay đổi rất nhiều, anh ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nhẫn nhịn, cuối cùng đạp xe đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khi Lục Thảo rời đi được nửa tiếng, Tuyết Đoàn chạy tới nhà bác gái cả Lục.
“Bà ngoại, mẹ cháu đi rồi, mẹ kêu cháu ở với bà trong khoảng thời gian này ạ.” Cậu bé rất vui vẻ.
“Cái gì? Nó không dẫn cháu đi cùng sao?”
“Mẹ cháu nói rồi, mẹ phải tìm được cha trước, sắp xếp xong mới lại về đón chúng ta.”
Bác gái cả Lục thấy đứa trẻ mang vẻ mặt mong chờ, cũng không tiện nói nặng lời.
…
Người hướng dẫn gọi các sinh viên trong mười hạng đầu ở học viện ngoại ngữ tới cùng nhau họp.
Ông ta đứng trên bục giảng: “Các trường học sẽ tham gia cuộc thi ngoại ngữ quốc tế đã được xác định, tổng cộng có mười trường, một trăm người, tất cả đều là sinh viên của những trường học hàng đầu, các em nhất định phải cố hết sức ứng phó.”
“Mục đích của cuộc thi lần này chắc hẳn các em cũng có thể đoán được một ít, bây giờ quốc gia chúng ta vẫn còn yếu về ngoại giao, tổ chức chương trình này cũng là muốn mang lòng tin tới cho mọi người, đồng thời cũng là một lần tuyển chọn nhân tài quan trọng.”
“Vì phiên dịch viên có khả năng sẽ xuất hiện ở các loại tình huống, khả năng tùy cơ ứng biến của các em phải mạnh, đặc biệt là lúc đối diện với ống kính, cho dù là khi nào cũng phải giữ sự bình tĩnh, tuyệt đối không thể loạn.”
Lời này vừa nói ra đã có một vài người khẩn trương, dù sao cũng không phải người nào cũng hướng ngoại.
Sinh viên đại học đều là chọn từ khắp các nơi trên cả nước về đây, khả năng dùng bút rất mạnh nhưng phương diện khẩu ngữ lại không đủ.
Rất nhiều sinh viên lúc đứng trên bục giảng là đầu óc trống rỗng, giọng phát run, có thể thuyết trình nội dung mà mình viết ra đã là tốt lắm rồi, càng đừng nói có thể ứng đối với câu hỏi của người khác một cách trôi chảy.
Có người sợ hãi phát hoảng, thậm chí còn hơi không muốn tham gia.
Nhưng nghĩ lại thì danh sách này quý giá như thế, cũng không nỡ nhường đi, chỉ có thể căng da đầu mà làm.
Lục Giai Giai lại bắt đầu học hành điên cuồng, không phải học thuộc lòng từ đơn thì chính là làm đề, buổi sáng thì đọc thuộc văn.
“Ôi, phiền phức chết đi được, không phải luận văn này thì chính là cuộc thi kia, không có thời gian nghỉ ngơi mà.” Vương Vận Thu vắt chéo hai chân ngồi bên cạnh Lục Giai Giai, tay cô ta chống sườn mặt: “Trời sinh tôi có năng khiếu, nhưng tôi lại chỉ muốn ăn no đợi chết mà thôi.”
“Mau học thuộc từ đơn đi!” Lục Giai Giai nhét quyển từ vựng dày cộp vào lòng Vương Vận Thu.
Bây giờ bọn họ đang ở chỗ chuyên học thuộc lòng tại tầng một thư viện, người xung quanh đều đang học thuộc điểm kiến thức, học đến khi khát thì uống nước, không có một ai nhàn rỗi cả.
Người nào cũng đang rất cố gắng.