Dung mạo của cô lên ống kính, môi hồng răng trắng, mỗi một động tác đều toát lên vẻ đẹp không nói thành lời, bạn học bên ngoài còn tưởng là đang xem phim.
Lục Giai Giai cúi người một cái trước, thời gian thực tập ba tháng đó của cô từng tiếp xúc rất nhiều lần với ống kính, có đôi khi thậm chí còn chủ động tìm ống kính, thể hiện ra một mặt hữu lực nhất.
Có người sững sờ, hỏi: “Đây là ai vậy? Lớn lên ưa nhìn quá, cứ như người đẹp trên tạp chí truyền từ Hồng Kong tới đây ấy.”
“Hình như tớ từng thấy cô ấy rồi, nhưng không nhớ là thấy ở đâu.”
“Tớ nhớ ra rồi, là cô ấy, cô ấy từng xuất hiện trên báo, từng làm phiên dịch viên.”
Lục Thảo nhìn Lục Giai Giai sáng ngời trong màn hình, cô ta chớp mắt, siết chặt sách trong tay.
Cô ta điên cuồng muốn khiến Lục Giai Giai mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, nhưng hình như không phải như thế…
Thẳng đến bây giờ cô ta không thể không thừa nhận Lục Giai Giai đã sớm đi đến độ cao mà cô ta không có cách nào nhìn đến được!
Bên này, Lục Giai Giai đi lên rút một tờ giấy, đề thi của cô là “bất cẩn làm vỡ cốc thủy tinh của bạn học.”
Giám khảo nữ dùng tiếng Anh thuật lại quy tắc, qua mấy phần thi cũng khiến thể xác và tinh thần của bà ta có hơi mệt mỏi.
Lục Giai Giai đi về phía giám khảo nam, lập tức lộ ra vẻ mặt khẩn trương, tiếng Anh trôi chảy thốt ra khỏi miệng, là kiểu Anh Mỹ.
Cô trao đổi rất bình thường giống như thật sự đã làm vỡ cốc của bạn học, âm điệu dễ nghe còn mang theo một loại cảm giác an ủi.
Đôi mắt của giám khảo nữ lập tức sáng ngời, không hề do dự một chút nào mà vẽ dấu tích bên dưới số báo danh của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai không có một chút khó khăn nào kết thúc bài thi, cô không phải kiểu bình hoa di động mà là mỗi một cử chỉ đều lộ ra vẻ đẹp của tự tin.
“Cô ấy, cô ấy…” Có người sững sờ mở miệng: “Tôi hơi động lòng rồi, cô ấy giống như người tình trong mộng của tôi vậy.”
“…” Người bên cạnh bĩu môi: “Cậu nhìn thấy người nào đẹp mà không giống người tình trong mộng, phải là người chung tình giống như tôi mới có tư cách nói cô ấy là người tình trong mộng của tôi.”
Châu Văn Thanh nghe thấy lời khen của người xung quanh về Lục Giai Giai, lại liếc mắt nhìn Lục Thảo thô kệch.
Nếu lúc đầu anh ta có thể nghĩ rõ ràng thì đã sớm chọn Lục Giai Giai rồi, cũng sẽ không suy bại đến mức độ hiện nay.
Tại sao lúc trước Lục Giai Giai không thể đợi anh ta, tại sao lại dễ dàng bỏ qua anh ta như thế.
Lục Giai Giai ở bên ngoài đợi Vương Vận Thu, cái máy quay đó vô cùng lớn, có một đường dây điện rất dài liên kết với màn hình lớn.
Cô ngồi trên ghế nghĩ, thật ra bây giờ người có tivi trong nước vô cùng ít, ngay cả đài truyền hình cũng chỉ có mấy kênh.
Cũng không biết loại chương trình này có ai xem không nữa.
Lần này tuyển chọn một trăm người chỉ có ba mươi người vào, có thể nói là khá khốc liệt.
Vòng đầu tiên không làm khó được Vương Vận Thu, đến giờ là từ trong phòng nghênh ngang đi ra.
Khi kỳ thi kết thúc chuẩn bị rời đi, Lục Giai Giai và Vương Vận Thu bị chặn lại.
“Mấy chỗ quay được chúng tôi vẫn phải sửa một chút, muốn giữ hai cô lại quay quảng cáo.”
Hai cô gái này lên ống kính, đến lúc đó chắc chắn có thể mang tới hiệu quả.
Vương Vận Thu và Lục Giai Giai ngoan ngoãn phối hợp, khi cầm được lời thoại lại đưa mắt nhìn nhau.
“Cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, tôi tới đây!”
“Khụ.” Sau khi Lục Giai Giai hô xong cảm thấy lời thoại có hơi ảo tưởng sức mạnh, cô lúng túng cúi đầu.
Vừa quay xong là kéo Vương Vận Thu rời đi.
Sau khi tham gia cuộc thi lần này, khuôn viên trường học này có rất nhiều người nhận ra Lục Giai Giai và Vương Vận Thu, đều lén lút quan sát đánh giá.
Có nam sinh thân thiện đi lên bắt chuyện: “Tôi là Trần Mậu Quốc của học viện quản lý, nhà ở Vịnh Thủy Hồ, bạn học này, chúng ta có thể làm quen chút được không?”
Lục Giai Giai đột nhiên dừng bước chân, cô cảm thấy mấy câu này có vài phần quen thuộc, nhưng không biết là quen ở đâu nữa.
Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ cô chỉ có thể từ chối: “Xin lỗi, tôi có khả năng không có thời gian đâu, dù sao lát nữa tôi còn phải đi đón con trai tôi nữa.”
“…” Vậy mà đã kết hôn rồi sao?
Những nam sinh xung quanh lập tức tim vỡ tan tành.
Bọn họ rời đi, băng qua đầu đường có một cô gái che mặt đi vào trong, gió thổi qua, lộ ra nửa bên mặt mang sẹo.
Cô ta duỗi tay nhạy cảm che đi.