La Khinh Khinh vừa quấn khăn sa xong, cả người ngây ra tại chỗ, cô ả không ngờ vậy mà mình lại gặp được Lục Giai Giai.
Cô ả vội vàng nghiêng mặt, quay người bỏ đi.
Đợi Lục Giai Giai đi ra khỏi cổng lớn, La Khinh Khinh mới quay đầu qua.
Cô ả không ngờ lại có thể gặp được nhiều người quen như thế ở thủ đô.
Một tuần trước cô ả nhìn thấy Châu Văn Thanh.
Chẳng qua hai người chẳng ai nói lấy một câu nào, đôi bên đều giả vờ không quen biết, dù sao thì cũng chẳng ai muốn nhắc đến cuộc sống ở thôn Tây Thủy.
Cô ả quấn khăn sa đi đến nhà ăn ăn cơm, đụng phải Châu Văn Thanh cũng đang gọi cơm, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đều mang cảm xúc khác.
Lục Thảo bưng cơm huých vào sau lưng Châu Văn Thanh, hai người đều kinh hãi, La Khinh Khinh nhanh chóng quay người rời đi.
Lục Thảo không để ý đến người khác, trong mắt đầu là cơm gạo trắng.
Lúc còn ở thôn Tây Thủy nào được ăn cơm gạo trắng ngon như thế, cô ta và từng miếng to.
Châu Văn Thanh dời mắt đi với vẻ chán ghét, kiềm chế thôi thúc muốn bóp chết cô ta.
Một người từ bên ngoài như Lục Thảo ngày nào cũng vào trường học, la lối om sòm, da mặt dày, cuối cùng người hướng dẫn không nhịn được nữa mà tìm Châu Văn Thanh nói chuyện.
Buổi trưa Lục Giai Giai về nhà, ôm mẹ Lục đang ngồi trên ghế nghe máy phát thanh.
“Sao thế?” Mẹ Lục xoa đầu con gái.
“Hơi mệt ạ.” Lục Giai Giai lẩm bẩm.
Khoảng thời gian này cô vẫn luôn học hành cường độ cao, sau khi qua vòng đầu tiên, đột nhiên cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Buổi trưa mẹ Lục làm mấy món cho cô, ăn cơm xong Lục Giai Giai về phòng nghỉ ngơi.
Cô nằm trên giường chợp mắt, trong đầu không biết đột nhiên lóe lên cái gì mà chợt mở bừng mắt.
Cô biết cảm giác quen thuộc trong lời nói của Trần Mậu Quốc tới từ đâu rồi.
Vịnh Thủy Hồ, đó không phải là chỗ ở lúc đầu của cha mẹ cô thời hiện đại hay sao?
Chẳng qua sau này dỡ bỏ và di dời, cũng không còn tìm được nữa.
Tại sao thế giới này cũng có Vịnh Thủy Hồ? Liệu điều đó có nghĩa cũng có cha mẹ ở thời hiện đại của cô không?
Lục Giai Giai lăn qua lăn lại không sao hiểu được, ngược lại nghĩ mà thấy hơi đau đầu.
Có điều, cô phải hỏi Trần Mậu Quốc này một chút, bằng không trong lòng không yên.
Lục Giai Giai ngủ một giấc đến chiều, ngủ quá lâu nên đầu óc hơi choáng váng.
Ăn cơm tối xong, Tiết Ngạn ở dưới sánh đèn bàn đọc sách, Lục Giai Giai ôm anh từ phía sau, dựa lên vai anh: “Anh có bận không?”
Tiết Ngạn nâng mắt, quay đầu: “Em muốn à?”
Lục Giai Giai: “…”
“Em muốn kêu anh cõng em.” Lục Giai Giai nhéo tai Tiết Ngạn.
Cô vốn muốn thảo luận về chuyện ở Vịnh Thủy Hồ với Tiết Ngạn nhưng bây giờ nghĩ lại, nói không chừng chỉ là địa danh giống nhau mà thôi.
Cô vốn là một người ở trong quyển sách này, làm sao cha mẹ ở thời hiện đại có khả năng cũng ở đây được?
Gần đây Tiết Ngạn bận việc học, cô vẫn nên tự mình làm rõ rồi lại nói sau đi.
Tiết Ngạn nâng cái mông nhỏ của cô, cõng người lên, sau đó đưa quyển sách kinh tế học dày cộp cho cô: “Đọc giúp anh.”
Lục Giai Giai đọc đến líu cả lưỡi, phát hiện ra còn có một đống công thức nữa, cô cố gắng nhìn rồi lại khổ não nhíu mày lại, nhưng rất nhanh đã ném quyển sách lên giường.
“Không đọc sách nữa, chúng ta chơi cái khác đi.” Lục Giai Giai cắn nhẹ lên cổ Tiết Ngạn.
Vòng thi đầu tiên được phát sóng lên tivi, đây là chương trình tuyển chọn đầu tiên được quốc gia tổ chức, kỹ thuật chưa được hoàn thiện lắm, phải cắt video rất nhiều lần.
Rất nhiều bạn học xuất hiện chưa đến một phút, chỉ có người sở hữu thời khắc huy hoàng mới có số giây nhiều hơn.
Rất nhiều người không thích xem chương trình này vì dù sao cũng không hiểu, chỉ nhìn vài giây là đổi kênh, tỷ suất xem đài gần như thấp đến đáy.
Đội giám chế sau lưng cũng phát hiện ra một điểm này, nhanh chóng kèm chữ chạy trên màn hình thì tỷ lệ xem đài mới hơi cải thiện một chút.
…
Trong một tháng, phòng cả với phòng tư đã hoàn toàn thu xếp xong chuyện sống ở huyện.
Vốn thị trấn đã đủ lớn, nhưng lưu lượng người ở huyện còn lớn hơn.
Từ sau khi quốc gia ủng hộ kinh doanh hộ cá thể cũng có một số người bắt đầu làm ăn buôn bán, trên đường có người bán kem, bán đồ ăn thức uống, thái độ phục vụ tốt, đa dạng phong phú, thu hút rất nhiều thực khách.
Trương Thục Vân mở một cửa hàng, vốn muốn bán quần áo nhưng lại không có quá nhiều mối, bọn họ bàn bạc hai ngày rồi mở quầy bán quà vặt.
Lưu lượng người lớn, vậy mà một ngày lại kiếm được mấy chục đồng tiền, Trương Thục Vân vui đến ngu người.