Mà Lục Nghiệp Quốc vẫn bán quần áo theo dự định ban đầu, Lý Phân từ nhỏ đã sống ở thành phố, kiến thức cũng coi như được, bọn họ trực tiếp đến xưởng mua sỉ.
Tính cách của hai vợ chồng đều khá hướng ngoại, làm ăn buôn bán cũng có thể kiếm được không ít.
Bên cạnh mở một siêu thị khá to, hai vợ chồng làm ăn sớm, hình như của cải ban đầu cũng không tồi, giờ trong phòng khách đặt một cái tivi đen trắng, thu hút không ít khách hàng.
Mỗi khi đến tối, hàng xóm xung quanh cũng sẽ qua đây xem.
Lục Nghiệp Quốc khá thích thứ này, buổi tối cũng dẫn Song Song qua đó xem tivi, lúc ấy chỉ có rất ít phim truyền hình, còn phim võ hiệp truyền thống thì lại khá nhiều, xem vui đến quên trời quên đất.
Ngày đó, hàng xóm chuyển kênh, vừa vặn phát sóng màn tuyên truyền của Lục Giai Giai, Lục Nghiệp Quốc không nhìn thấy nhưng Song Song lại thấy, cô bé chỉ vào màn hình: “Cha ơi, cô út, cô út.”
Ngoại trừ Lý Phân ra thì người mà Song Song thích nhất chính là Lục Giai Giai.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là Lục Giai Giai lớn lên đẹp, đối xử với cô bé vô cùng dịu dàng.
“Cái gì? Em gái sao?” Lục Nghiệp quốc ngẩng đầu lên.
Nhưng lúc này hàng xóm đã chuyển kênh rồi.
Lục Nghiệp Quốc mặt dày mày dạn kêu hàng xóm chuyển về kênh trước.
Lúc này phim võ hiệp đang thịnh hành, hàng xóm nhìn thấy anh ta nói chuyện thành khẩn, cũng ép mình lùi lại một kênh.
Giọng điệu của hàng xóm rất gấp: “Nghiệp Quốc, kênh này cũng không có gì để xem đâu, chỉ là cuộc thi ngoại ngữ quốc tế gì đó thôi, một đám sinh viên đại học nói một vài lời mà chúng ta nghe không hiểu được, không có gì để xem đâu!”
Sau đó lại xuất hiện rất nhiều sinh viên nhưng không hề xuất hiện Lục Giai Giai, hàng xóm cũng nôn nóng chuyển về phim võ hiệp.
“Song Song, có phải con nhìn lộn không?”
“Song Song không nhìn nhầm!” Song Song lẩm bẩm: “Chính là cô út mà!”
Lục Nghiệp Quốc nghĩ ngợi.
Cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, anh ta nhớ em gái mình học khoa ngoại ngữ, vậy cuộc thi của sinh viên đại học đó chắc chắn có em gái anh ta.
Anh ta hỏi dò: “Hay là xem thử cuộc thi ngoại ngữ đó đi?”
“Cái đó có gì mà xem, thằng ngố cũng không xem.”
“…”
Buổi tối Lục Nghiệp Quốc về đến nhà trăn trở mãi không ngủ được.
Vất vả lắm em gái anh ta mới lên tivi một lần, không có ai xem thì làm sao mà được?
Lục Nghiệp Quốc quyết định mua một cái tivi, anh ta nói suy nghĩ của mình với Lý Phân.
Song Song nghe thấy sắp mua tivi mà hưng phấn quay đầu: “Mua tivi, Song Song muốn xem.”
Lý Phân cắn răng: “Vậy thì mua.”
Cách ngày, Lục Nghiệp Quốc chạy đến trung tâm thương mại lớn ở huyện thành một chuyến, hơn năm trăm đồng một cái tivi.
Trương Thục Vân và Lục Ái Quốc không ngờ gia đình chú tư lại chơi lớn như vậy, ngay cả tivi cũng đành lòng mua.
Trương Thục Vân qua hỏi: “Em tư, sao nhà các em lại đột nhiên mua tivi thế?”
“Em gái lên tivi mà chẳng có ai xem, em phải tăng tỉ suất xem đài lên.” Lục Nghiệp Quốc đang định lắp anten.
Trương Thục Vân sững sờ: “Cái gì? Em gái lên tivi mà không có ai xem sao?”
Cô ta về nhà cũng nằm trên giường trăn trở, cuối cùng cắn răng, ngày hôm sau kêu Lục Ái Quốc đi mua tivi.
Bây giờ gia đình có thể mua tivi chắc chắn có thể tính là giàu có, Lục Hoa về đến nhà còn tưởng đi lộn nhà, cô bé bỏ cặp sách xuống: “Mẹ, sao mẹ lại mua tivi?”
Tivi đắt như thế, mẹ cô bé lại keo kiệt như vậy, tiền có thể không tiêu thì không tiêu, sao đột nhiên lại đành lòng mua tivi vậy?
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải mua, mua xem trước thôi.” Lục Ái Quốc đang ở trên nóc nhà lắp anten, Thạch Đầu và Chuyên Đầu ngẩng đầu lên, chỉ đợi trên tivi xuất hiện hình ảnh.
Tỷ suất xem đài của chương trình cuộc thi ngoại ngữ quốc tế thấp, hoàn toàn không có cách nào so sánh với phim truyền hình nên vẫn luôn phát vào đêm muộn.
Thời buổi này không có hoạt động giải trí gì, muộn nhất chín giờ tối là Trương Thục Vân đi ngủ, nhưng cuộc thi ngoại ngữ quốc tế đến mười giờ mới bắt đầu chiếu.
Cô ta chống đỡ gắng gượng, kết quả chín rưỡi đã ngủ mất.
Ngày hôm sau cô ta rút kinh nghiệm, vừa ăn xong đã đi ngủ, ngủ đến mười giờ bò dậy xem tivi.
Một trăm thí sinh đại khái chiếu hơn nửa tháng, Lục Giai Giai chỉ xuất hiện trên màn hình vài phút, Trương Thục Vân hoàn toàn không đợi được.
Trương Thục Vân: “…”
Vòng thi thứ hai bắt đầu sau nửa tháng, tất cả mọi người đều không biết đề thi.
Lục Giai Giai thi thoảng cũng sẽ đọc sách ngoại ngữ, các thứ đều muốn học, thường đều là sau mười giờ mới ngủ.