Một trăm người ban đầu chỉ còn lại ba mươi người, vòng thứ hai thi ở đại sảnh trường đại học thủ đô, bên trong trang trí không tồi, có vài phần cảm giác cổ kính.
Một giám khảo nam đi lên sân khấu, bắt đầu đọc quy tắc của cuộc thi lần này.
“Thirty candidates, congratulations on entering the second round… (Ba mươi thí sinh, chúc mừng các bạn đã tiến vào vòng thi thứ hai, sau khoảng mười phút nữa tiếng chuông vừa dứt, lấy đề thi mà các bạn cầm được làm ví dụ, trong vòng hai tiếng viết một bài văn bằng tiếng Anh, không ít hơn bốn nghìn chữ, sau đó diễn thuyết hoàn toàn bằng tiếng Anh ở đây, chúng tôi sẽ dựa theo nội dung, tiêu chuẩn khẩu ngữ và trạng thái của các bạn để cho điểm.)”
Giám khảo nữ ở trên bục giảng dùng tiếng Anh trôi chảy nói lại quy tắc cuộc thi.
Đối với mấy thí sinh ở bên dưới mà nói, nghe hiểu hết toàn bộ vẫn có hơi tốn sức.
Tiếng chuông vang lên, mỗi một người đều được phát cho một tờ bài thi.
Chủ đề diễn thuyết của Lục Giai Giai là “trúc”, cô nghĩ ngợi, cầm bút lên bắt đầu viết.
Vương Vận Thu lắc đầu đi ra khỏi trường thi: “Ôi, thật sự càng ngày càng khó, nghe nói lần này chỉ có bảy người vào, tôi thấy tôi rớt rồi.”
Chẳng qua chỉ là một cuộc thi, kiểu người chỉ muốn ăn không ngồi rồi như Vương Vận Thu cũng không để trong lòng cho lắm.
Lục Giai Giai thì thấy vô cùng mệt mỏi, viết bài văn bốn nghìn từ bằng tiếng Anh, nghĩ hết đủ loại từ vựng và ngữ pháp khiến cái đầu nhỏ của cô mệt đến mức gục xuống.
“Cho dù có vào được chung kết hay không, cố hết sức là được.” Cô nghiêng đầu dựa lên người Vương Vận Thu.
Cả người cô ta cứng ngắc, đôi mày hơi nhướng lên, nhoẻn miệng cười đặt tay lên vai Lục Giai Giai.
Cuối cùng cũng có cơ hội có thể để cô ta thể hiện dục vọng bảo vệ của mình rồi, cô ta thích mấy em gái đáng yêu ngoan ngoãn.
Để cuộc thi không ảnh hưởng đến chương trình học ngày thường nên vòng thi thứ hai chọn vào ngày thứ bảy, Bạch Đoàn và Tiết Ngạn ngồi trên băng ghế bên ngoài đợi Lục Giai Giai, định một lúc nữa sẽ đi ăn cơm.
Tiếng chuông vừa vang, hai người đã ngồi xổm ở cổng đại sảnh.
Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy Vương Vận Thu và Lục Giai Giai từ bên trong đi ra.
Lục Giai Giai khoác cánh tay của Vương Vận Thu, hai người chậm rãi đi ra ngoài.
Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đôi chân dài đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt hai người, anh nói với Lục Giai Giai: “Vừa rồi lúc ngồi bất cẩn vướng vào một cái đinh, em giúp anh xem sau áo có bị rách không?”
“Hả?” Lục Giai Giai buông Vương Vận Thu ra, vòng ra sau lưng Tiết Ngạn xem cẩn thận.
Cô liếc mắt nhìn, không phát hiện ra bất cứ lỗ thủng nào: “Ở đâu?”
“Ừm… dưới cánh tay.”
“Không có.”
“Vậy chắc không rách.”
Vương Vận Thu: “…”
“Mẹ ơi con muốn ăn mì thịt bò.” Bạch Đoàn kéo áo Lục Giai Giai.
“Được.” Lục Giai Giai quay đầu nói với Vương Vận Thu: “Đi ăn chung đi?”
“Không đi đâu, ôi, ai kêu tôi độc thân chứ.” Vương Vận Thu liếc mắt nhìn Tiết Ngạn rồi quay người bỏ đi.
Tiết Ngạn ôm vai Lục Giai Giai, thấp giọng bảo: “Anh cũng đói.”
Một gia đình đi ra khỏi cổng trường ăn cơm.
Tỷ suất xem đài của cuộc thi ngoại ngữ quốc tế càng ngày càng thấp, vòng thứ hai kết thúc chỉ có bảy người vào chung kết.
Đến thời điểm này, chương trình đã gần như sắp kết thúc, phần lớn người đều cảm thấy không sao cả.
Nhưng một ngày trước khi vòng thứ ba bắt đầu, người hướng dẫn tìm Vương Vận Thu và Lục Giai Giai.
“Cả hai người các em đều vào chung kết vòng ba.”
“Vâng.” Vương Vận Thu nhún vai, thấy chẳng sao cả.
Lục Giai Giai cũng rất bình tĩnh.
“Là như vậy, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Người hướng dẫn phiền muộn túm tóc: “Nước ngoài tới phỏng vấn, biết chúng ta tổ chức chương trình này bọn họ cũng sẽ phái bốn người ưu tú ở nước bọn họ tới tham gia cuộc đua vòng cuối cùng, cuộc thi sẽ dời lại một tuần.”
“Nếu chúng ta thua…”
Vương Vận Thu bùng nổ: “Cái gì? Đây là chương trình của nước ta mà, bọn họ tham gia làm gì? Hơn nữa tiếng Anh là ngôn ngữ mẹ đẻ của bọn họ, sao bọn họ không thi văn cổ với chúng ta luôn đi?”
“Bọn họ cố tình đả kích sự tự tin của chúng ta, cho dù là ở phương diện nào, chỉ cần có thể chèn ép chúng ta đều là kết quả mà bọn họ muốn.” Trong lòng Lục Giai Giai phức tạp.
Lần này nếu như bọn họ thua, chỉ sợ ngoại giao quốc gia sẽ bị người chê cười mất.
Người hướng dẫn thấp giọng nói: “Bây giờ không có cách nào khác, bên trên đã có văn bản, chúng ta cũng không có sự lựa chọn, chỉ có thể toàn lực ứng chiến thôi.”
Lục Giai Giai hít một hơi thật sâu: “Vậy rốt cuộc vòng ba thi thế nào ạ?”