“Dựa theo quy định thì vòng ba thi không phải là kiến thức tiếng Anh mà là ra đề ngẫu nhiên từ trong kho đề, thí sinh đáp sai hai câu sẽ bị loại.”
“Cái gì? Rốt cuộc là ai ra đề thi biến thái này vậy? Đây không phải là cuộc thi ngoại ngữ quốc tế hay sao?” Vương Vận Thu có hơi không hiểu nổi sở thích thối tha của người ra đề.
Người hướng dẫn lườm đứa con gái ruột đang bùng nổ của mình, ông ta hít một hơi thật sâu: “Thật ra điều này cũng có lợi cho chúng ta, giống như em đã nói, cũng có khả năng sẽ là phiên dịch tác phẩm văn cổ thành tiếng Anh, cho nên chúng ta vẫn sẽ có cơ hội giành chiến thắng.”
“Nói thì dễ nghe, toàn bộ ưu thế vẫn ở nước ngoài mà, người mà bọn họ phái tới cũng là nhân tài, kiến thức về tiếng Anh đã đến mức độ nhuần nhuyễn lắm rồi, nhưng chúng ta thì sao?”
“Cho nên trong quá trình này có khả năng cũng sẽ có một ít tiếng Đức, tất cả đều phải xem tạo hóa vậy.”
Đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời.
Về đến nhà, cô cũng không biết nên đọc từ đâu, phải từ từ ôn tập tiếng Đức của mình mới được.
…
Trong một căn phòng rộng rãi, bên cạnh bàn tròn có bốn người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang ngồi, một người trong số đó bưng cốc cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm: “I wouldn"t have participated in such a boring program…” (Nếu không phải vì áp chế nhuệ khí của bọn họ thì tôi chẳng thèm tham gia cái chương trình nhàm chán thế này.)
“I really want to see their anxious but helpless faces.” (Thật muốn nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột và bất đắc dĩ của bọn họ quá.)
Trong phòng truyền ra tiếng cười.
Chuyện nước ngoài tham gia vào cuộc thi không biết tại sao lại đồn ra ngoài, thậm chí càng ngày càng rộng, dẫn tới cơn chấn động không nhỏ.
Rất nhiều người không coi trọng cuộc thi lần này cho lắm, chắc chắn sẽ thua nhưng lại vô cùng mong chờ muốn thắng.
Quốc gia đã bị chèn ép rất lâu, cần đốm lửa nhen nhóm, cần tấm gương, muốn nhìn thấy được nhiều hy vọng hơn nữa.
“Sẽ thắng sao? Sẽ thắng sao? Bảy người vào chung kết ở nước chúng ta người nào cũng là tinh anh, nói không chừng có khả năng thắng.”
“Bốn người nước ngoài có thể gia nhập đó cũng là thiên tài, thêm nữa còn thi tiếng mẹ đẻ của bọn họ, chúng ta muốn thắng…”
Cách ngày, tin tức đăng lên cột nhỏ trên báo, cho thấy sự lo lắng nhưng cũng thể hiện sự mong đợi.
Bảy thí sinh tham gia đều được đẩy lên đỉnh cao.
Chương trình lúc đầu chẳng ai xem vậy mà lại đổi thành một giờ chiều, bắt đầu phát sóng lại từ vòng đầu tiên, tỷ lệ xem đài trực tiếp tăng lên.
Rất nhiều người muốn tìm ra được niềm hy vọng chiến thắng từ trong những thí sinh đó.
Lục Giai Giai từng làm phiên dịch viên cũng thành một trong những ứng cử viên nổi tiếng, áp lực tăng gấp đôi.
“Bọn họ muốn làm lớn chuyện đây mà, muốn đánh bại lòng tự tin của chúng ta đến tận cùng!” Người hướng dẫn nổi giận đùng đùng đấm lên bàn.
Vương Vận Thu nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, đây không phải là thủ đoạn quen thuộc của bọn họ hay sao? Đúng là đè nguyên ngọn núi lên vai chúng ta, nếu lần này thua…”
Lục Giai Giai không ngờ cuộc thi này lại có thể diễn biến thành ra như thế, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, tên đã lên dây, chỉ có thể vượt gió mà lên.
Ở những chỗ khác Tiết Ngạn không thể giúp được cô, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại thì vẫn lo hết được, ngay cả quần áo mỗi ngày phải mặc đều được anh tìm sẵn.
Mỗi ngày anh nhìn thấy Lục Giai Giai thức đêm, đôi mắt càng lúc càng u ám, lưng dựa lên ghế cũng không biết đang nghĩ gì.
Gần tới cuộc thi, tháng mười một rồi, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, nửa đêm Lục Giai Giai dậy đi vệ sinh, đột nhiên cửa phòng Bạch Đoàn mở ra.
Bạch Đoàn nhỏ bé đứng ở cửa, cậu bé thở ra một hơi khí nóng, giọng rất khàn: “Mẹ ơi, con khó chịu.”
“Sao thế?” Đôi mắt khép hờ của Lục Giai Giai lập tức tỉnh hẳn, cô bật đèn phòng của Bạch Đoàn lên.
Sắc mặt của cậu bé vô cùng đỏ, trông chẳng có tinh thần gì cả, Lục Giai Giai nhanh chóng giơ tay sờ lên trán cậu bé, cô ngồi xổm xuống: “Sao lại nóng thế này? Bạch Đoàn, có phải con sốt rồi không?”
Bạch Đoàn dựa vào vai cô, lẩm bẩm: “Khó chịu.”
Lục Giai Giai lập tức gắng sức bế cậu bé lên, cô đi ra khỏi phòng ngủ, thở hổn hển gọi Tiết Ngạn: “Tiết Ngạn, Tiết Ngạn!”
Tiết Ngạn vô cùng nhạy cảm với giọng của cô, đầu óc anh còn chưa lập tức tỉnh táo thì mắt đã mở ra.
Anh ngồi bật dậy: “Sao thế?”
Giọng nói gấp gáp của Lục Giai Giai run lên: “Bạch Đoàn sốt rồi, trán thằng bé nóng lắm!”
Tiết Ngạn ngồi dậy xem Bạch Đoàn, lập tức mặc áo vào: “Anh dẫn con đi bệnh viện.”
“Em cũng đi!”
Lục Giai Giai tùy tiện khoác hai cái áo vào.