Động tĩnh trong phòng đánh thức các cụ, cha Tiết mở cửa ra xem tình hình, biết Bạch Đoàn sốt cứ đòi đi cùng.
Cha Lục cũng đi theo.
Đến bệnh viện, Bạch Đoàn vào phòng bệnh cấp cứu của trẻ em.
Cũng may không phải chuyện lớn gì, chỉ là thời tiết thay đổi đột ngột dẫn đến cảm mạo và sốt thôi.
Bạch Đoàn đang truyền nước, Lục Giai Giai vẫn luôn ở bên giường bệnh, khi trời gần sáng mới ngủ, vừa tỉnh lại miệng còn mọc cái mụn, chạm vào là đau.
Tiết Ngạn vội vàng nâng gương mặt nhỏ của cô lên xem.
“Không sao, chắc là nóng trong thôi.”
Anh thấp giọng: “Vội như vậy làm gì? Có đứa trẻ nào không sinh bệnh sao? Thằng nhóc thối này không sao cả.”
Đợt này Lục Giai Giai bận học, có đôi khi còn thức đêm, Bạch Đoàn vừa sinh bệnh, toàn bộ bệnh biến chứng đều hiện hết ra.
Cô nhéo cánh tay của Tiết Ngạn một cái: “Anh nhỏ tiếng chút, Bạch Đoàn đang ngủ mà.”
Cha Tiết đi vào: “Giai Giai, bọn cha ở đây chăm sóc thằng bé là được, con mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải thi nữa.”
Cơn sốt của Bạch Đoàn đã giảm, Lục Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, cô định về nhà thay quần áo, vừa mở cửa phòng bệnh, không biết một cái xe lăn từ đâu xuyên tới đâm vào đầu gối cô.
Lục Giai Giai: “…”
Sắp thi rồi, ông trời muốn thử thách cô hay gì?
…
Lục Giai Giai vừa về đến nhà, mẹ Lục lập tức bưng một cốc sữa bò tới: “Con gái, uống mau đi, uống xong đi ngủ một lúc.”
“Vâng.” Lục Giai Giai nhận lấy cốc sữa bò uống từng hớp to, lại ăn nửa bát cơm rồi nằm lên giường ngủ.
Cô để đầu óc mình trống rỗng, hoàn toàn thả lỏng.
Buổi trưa Tiết Ngạn cõng Bạch Đoàn về, Bạch Đoàn đã hạ sốt, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, Tiết Ngạn đút cho cậu bé ăn cơm.
Bạch Đoàn ăn được vài miếng đã lắc đầu: “Con không muốn ăn.”
“Ăn mau, ăn xong bệnh mới khỏi được.” Vẻ mặt của Tiết Ngạn không có cảm xúc, động tác lại không dừng, nhét cái thìa vào miệng Bạch Đoàn.
“Cha thối.”
“…”
Bạch Đoàn ăn cơm xong là chạy vào phòng ngủ của Lục Giai Giai, cô vẫn đang ngủ, cậu bé cởi giày leo lên giường, chui vào lòng cô.
Lục Giai Giai mơ màng hé mắt ra, nhìn thấy cục bông nhỏ, cô theo bản năng xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu bé rồi ngủ tiếp.
Tiết Ngạn đi vào thấy hai mẹ con đang ngủ rất ngon, tay Bạch Đoàn còn níu áo Lục Giai Giai.
Anh không hiểu tại sao một bé trai phải dính mẹ đến thế?
Tiết Ngạn hít một hơi thật sâu, ra ngoài mang quần áo trong nhà đi giặt.
Lục Giai Giai ngủ một giấc thẳng đến chiều cũng thoải mái tinh thần.
Tuy rằng ngày mai phải thi nhưng cô không muốn đọc sách mà muốn cải thiện tâm trạng của mình một chút, bằng không rất dễ không tư duy được.
Vì thế cô quấn lấy Tiết Ngạn đòi làm xích đu cho cô: “Bạch Đoàn muốn chơi, lúc nhỏ trẻ con đều thích chơi xích đu.”
Bạch Đoàn vô cùng phối hợp: “Cha ơi, Bạch Đoàn muốn chơi.”
Mùa thu Lục Giai Giai thích mặc áo len, gò má mềm mại trên gương mặt vô cùng khiến người yêu mến, khi cô làm nũng thích kéo dài âm đuôi, đôi mắt mở to sáng ngời.
Con mắt đen của Tiết Ngạn liếc qua, vắt khô cái áo trong tay, thấp giọng nói: “Lát nữa làm.”
“Tiết Ngạn, anh thật tốt!” Lục Giai Giai chỉ hận không thể nhảy lên lưng anh.
Tiết Ngạn phơi quần áo xong lại đi ra ngoài mua dây thừng và cột gỗ, Lục Giai Giai ngồi xổm ở bên cạnh chống mặt nhìn, cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ mải nhìn Tiết Ngạn làm xích đu.
Ngày thường lúc anh làm việc rất tùy tiện, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Lục Giai Giai, lưng anh thẳng một cách mất tự nhiên, vẻ mặt cũng vô thức bị khống chế.
Tiết Ngạn chôn một cọc gỗ xuống, anh nghĩ ngợi rồi về phòng khoác một cái áo gió vào.
Chân anh vốn đã dài, bây giờ mặc cái áo gió này vào trông chân càng dài hơn.
Chưa đợi Lục Giai Giai hỏi, Tiết Ngạn đã chủ động giải thích: “Lạnh.”
“Có cần em lấy thêm cái áo len cho anh không?” Lục Giai Giai vội vàng đứng dậy.
“Không cần, thế này là vừa rồi.”
“Vâng.”
Bạch Đoàn mím môi, chạy qua cầm xẻng sắt muốn đào hố: “Con cũng giúp mẹ… giúp con làm xích đu.”
Bây giờ xẻng sắt rất lớn, Bạch Đoàn cầm trong tay mà cơ thể lảo đảo, Tiết Ngạn nhận lấy cái xẻng: “Đồ lùn.”
Bạch Đoàn: “…”
Lục Giai Giai cười trộm.
Xích đu cũng không dễ làm, Tiết Ngạn bận hết nửa buổi chiều mới chỉ làm xong hơn phân nửa, thi thoảng Lục Giai Giai sẽ chạy tới giúp, mệt rồi thì cầm hoa quả, ngồi bên cạnh gặm.
Buổi tối, cô thoải mái nằm trên giường nghe nhạc tiếng Anh, vắt chéo đôi chân trắng mịn, cứ cách vài giây lại ngâm nga một tiếng.