Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 854 - Chương 854: Có Phải Ở Một Thế Giới Khác Em Từng Tới Nước Ngoài Rồi Không

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 854: Có phải ở một thế giới khác em từng tới nước ngoài rồi không

Tiết Ngạn ngồi lên giường, bàn tay to nắm lấy cẳng chân cô: “Ngày mai phải thi rồi, còn không mau đi ngủ.”

“Bây giờ không ngủ, lát nữa ngủ sau.” Lục Giai Giai nói xong lại đổi cái băng nhạc khác.

“Có phải ở một thế giới khác em từng tới nước ngoài rồi không?”

Lục Giai Giai hất cằm lên với vẻ kiêu ngạo: “Ừm, em nói anh nghe, lúc em ở thời hiện đại chính là một đại tiểu thư, lúc đó có kế hoạch hóa gia đình rồi, cha mẹ em chỉ có một đứa con là em…”

Cô nói đến đây, lời còn lại kẹt trong cổ họng: “Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi, ở trong mắt bọn họ em chắc hẳn là một đứa trẻ thường xảy ra tai nạn cho nên bọn họ vô cùng thương em, có điều, gia đình em là nhà giàu mới nổi, bọn họ muốn bồi dưỡng em thành một cô gái thượng lưu chân chính.”

“Anh biết không? Người giúp việc nhà bọn em mỗi tháng một trăm tệ, ít nhất phải biết một môn ngoại ngữ, hơn nữa, bọn họ đã sớm dạy em học chương trình cấp ba rồi.”

Lục Giai Giai có hơi đắc ý: “Nhưng em vô cùng thông minh, học được rất nhiều thứ.”

Từ sau khi tới thời đại này, cô rất ít khi nhắc đến cha mẹ mình ở thời hiện đại.

Cô biết mình không thể về được nữa, nhắc ra rồi cũng sẽ khiến cha Lục và mẹ Lục không thoải mái.

Bọn họ đều rất thương cô.

Nhưng bây giờ cô chỉ có thể kể cho Tiết Ngạn nghe.

Lục Giai Giai giống như mở máy hát: “Cha em, sau khi trưởng thành rất thuận buồm xuôi gió, dựa theo lời ông ấy thì ông ấy làm ăn cứ như được ông trời đút cho ăn vậy, lần nào cũng có thể bắt được thời cơ tốt, trên cơ bản đã đầu tư đều không bị lỗ.”

“Mẹ em thì sao, lớn lên ưa nhìn, bà ngoại và ông ngoại em đều là giáo sư, lúc còn trẻ cha em là một tên lông bông, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hai người bọn họ vừa mắt nhau, sau khi kết hôn, giá trị con người một đường lên như diều gặp gió, mỗi lần khi kể với em đều đắc ý muốn xỉu.”

“Bây giờ em thật sự rất giống ông ấy.” Tiết Ngạn nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lục Giai Giai đã có thể nghĩ đến vẻ mặt tự khen mình của cha vợ tại một thế giới khác.

Nhưng Lục Giai Giai không thừa nhận, cô trừng to mắt: “Nào có? Em nào có xấu xa như ông ấy.”

“Ừm, không có.” Anh cũng không thành thật cho lắm.

Lục Giai Giai lẩm bẩm, lại nghĩ đến chuyện ở Vịnh Thủy Hồ, cô tức giận nằm xuống giường, trở mình.

Cô nhất định phải hỏi thử, lỡ như cha mẹ ở thời hiện đại của cô cũng ở thế giới này vậy chẳng phải cô đã đến tương lai rồi sao?

Lục Giai Giai có hơi kích động.

Nếu cô tìm được cha mẹ ở thời hiện đại của mình trước, vậy chẳng phải cô có thể ôm bọn họ lúc còn nhỏ, thậm chí còn nhìn thấy bọn họ ra đời hay sao?

... Có hơi quá lố rồi!

Tiết Ngạn đắp chăn lên ôm Lục Giai Giai, bây giờ thời tiết dần lạnh, một cái lò lửa như Tiết Ngạn vẫn rất hữu dụng.

Cô trở mình rúc vào lòng anh, ngay cả chăn cũng không cần đắp quá dày.

Ngày hôm sau, Lục Giai Giai đặc biệt chỉnh trang một chút, cô mặc áo sơ mi trắng và quần quân đội, buộc tóc đuôi ngựa thật cao.

Cô hít một hơi thật sâu, cho dù là thắng hay thua, nhất định phải đánh đổi bằng sự cố gắng lớn nhất.

Lục Giai Giai cùng Tiết Ngạn tới trường học, vừa đến cổng vậy mà lại có hai, ba phóng viên lập tức chặn đường.

“Đồng chí Lục Giai Giai đúng không, xin hỏi cô thân là ứng cử viên sáng giá cho vị trí quán quân có tự tin vào cuộc thi lần này không?”

“Có từng nghĩ tới lỡ như chức quán quân bị người nước ngoài giành mất thì phải làm sao?”

“Xin hỏi cô có con át chủ bài nào không?”

“…” Lục Giai Giai không ngờ phóng viên của bây giờ đã bắt đầu đưa ra các câu hỏi mũi nhọn như thế này.

Nhưng mấy phóng viên này cũng không có máy quay, chỉ cầm vở theo truy hỏi mà không phải cầm micro dí vào mặt.

“Sau cuộc thi lại nói sau.” Cô căng da đầu vượt qua.

Tiết Ngạn ở phía sau chặn mấy người truy hỏi này.

Cuộc thi hôm nay rất quan trọng, đại học thủ đô cấm người bên ngoài ra vào.

Vương Vận Thu ở trong trường học nên không bị những người khác quấy rầy, cô ta nhìn thấy Lục Giai Giai là lập tức đi qua.

Vương Vận Thu thấp giọng hỏi: “Cô có tự tin không?”

Lục Giai Giai lắc đầu: “Chúng ta hoàn toàn không biết sẽ ra đề gì, không có cách nào chuẩn bị, vì chủ yếu là tiếng Anh nên chỉ có thể nói mấy người nước ngoài đó có ưu thế hơn chúng ta mà thôi, chúng ta cũng chưa chắc không thể thắng được.”

Mặt Vương Vận Thu nhăn lại như khổ qua: “Phiền chết đi được, chỉ là tham gia một cuộc thi, không ngờ lại nâng cấp đến mức độ cao thế này.”

Năm học viên ở trường học khác cũng đưa mắt nhìn nhau, một nam sinh trong số đó tên Tiêu Tân Thụ cũng là ứng cử viên sáng giá cho chức quán quân, anh ta dựa người lên cột.

 


Bình Luận (0)
Comment