Lần này cuộc thi không phải chiến vì bản thân mà là vì vinh dự của quốc gia.
“Chúng ta nhất định phải đoàn kết.” Anh ta chợt mở miệng nói: “Chuyện của cá nhân nhỏ bé, chuyện của quốc gia mới quan trọng, nếu nhất định phải có hy sinh, quyết không từ chối.”
Những người khác sững sờ nhưng cũng lần lượt gật đầu kiên định.
Tiêu Tân Thụ chậm rãi nói ra một kế hoạch.
…
Bảy người lần lượt vào trường thi, có thể nói thiết bị phát sóng tiên tiến nhất của quốc gia đều được chuyển đến nơi này.
Tổng cộng có mười một ghế ngồi, mỗi người một ghế, cao nửa người, trên mỗi một bàn đều có bốn nút ấn, lần lượt ứng với ABCD.
Sau khi bọn họ tới, bốn người nước ngoài phía sau cũng đi vào.
Bọn họ không nhịn được mà chế nhạo.
“It"s boring.” (Thật nhàm chán.)
“Bear it, take the trophy and go back, but it should be a very easy thing.” (Nhịn chút đi, lấy được cúp rồi về, cơ mà đây chắc hẳn là một chuyện rất dễ dàng.)
Sau đó mấy người này cười thành tiếng, khiến mấy người trong nước có mặt ở đó tức giận siết chặt nắm đấm.
Lục Giai Giai cười lạnh: “It"s a pity that…” (Rất đáng tiếc là các anh cũng không biết nói tiếng Hán, bằng không chắc chắn sẽ không thấy nhàm chán đâu, giống như chúng tôi biết nói hai ngôn ngữ, mà các anh lại chỉ biết mỗi tiếng mẹ đẻ của mình.)
“We can only learn valuable languages…” (Chúng tôi chỉ học ngôn ngữ có giá trị, tiếng Hán, ồ, chúng tôi hoàn toàn không cần học, các cô biết tiếng Anh là được rồi.)
Lục Giai Giai không thay đổi nét mặt: “Since there is no value, why do you stand on this land? Stupid and unaware!” (Nếu đã không có giá trị vậy tại sao anh lại đứng trên mảnh đất này? Đã ngu còn thích thể hiện!)
Bốn người nước ngoài há miệng, tức đến mức mặt đỏ gay.
Lúc này, loa thông báo vang lên.
“Mời rút số thứ tự, tìm vị trí của mình.”
Lục Giai Giai tùy tiện lấy một cái trên cùng, số hai, sau đó ngồi vào ghế của mình.
Rất nhanh phía sau cô đã có một nhân viên công tác, người nào cũng thế cả.
“To prevent cheating…” (Để phòng ngừa gian lận, trong phòng có ba camera, mỗi lần sau khi thí sinh chọn đáp án, nhân viên công tác sẽ viết lại đáp án mà các bạn đã chọn lên sổ của bọn họ rồi vòng qua trước camera. Câu hỏi đã được xáo trộn và rút ngẫu nhiên, hy vọng các bạn thí sinh cố hết khả năng.)
Phía trước, trái và phải của mỗi một vị trí đều có bảng ngăn, giữa các bên chỉ có thể nhìn thấy đầu, còn động tác trên tay thì lại không ai có thể nhìn thấy.
Trái tim của Lục Giai Giai bắt đầu đập nhanh, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, lặp lại vài lần cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bên cạnh cô là một người nước ngoài, nghe thấy tiếng hít thở của Lục Giai Giai mà bĩu môi.
Một cô gái phương Đông xinh đẹp nhưng cũng chỉ là một cô gái, mồm miệng có lợi hại cỡ nào cũng vô dụng hết.
Những người này đều chỉ là đá lót đường mà thôi.
Tiếng chuông vừa vang lên, trên màn hình lập tức nhảy ra câu hỏi đầu tiên.
[Who is the father of mechanics?] (Cha đẻ của cơ học là ai?)
A. Archimedes
B. Archimides
C. Newtno
D. Newton
Câu hỏi đặt ra cũng tính là đơn giản, nhưng tên người bên dưới lại có rất nhiều người không biết, đối với rất nhiều người mà nói đó chỉ là một từ đơn, chỉ có thể nhìn phương án với vẻ mặt ngơ ngác.
Lục Giai Giai: “…”
Phải đoán tên người chính xác, còn phải tìm ra sự khác biệt giữa các từ, hơi bất cẩn một cái là có thể đoán sai.
Cũng may cô biết đáp án này.
Sau nửa phút, giọng nói của ban tổ chức vang lên trong loa.
“Số một, số bốn, số bảy, số chín, sai, chỉ còn lại một cơ hội.”
Lục Giai Giai nâng mắt lên nhìn, đầu muốn to ra.
Tuy bọn họ có bảy người nhưng vòng đầu tiên đã có ba người đáp sai rồi.
Người ngồi trước tivi đều sa sầm mặt mũi, trên mặt bọn họ như phủ một tầng khí xám vậy.
Bây giờ sách lịch sử chủ yếu đều nói về sự phát triển trong nước, đối với trọng điểm lịch sử ở các quốc gia khác thì lại rất ít.
Cho dù biết tên nhưng có vài từ tiếng Anh phiên dịch ra cũng khiến người muốn đau cái đầu.
Thua hình như cũng trở thành sự thật đã được định trước.
Câu hỏi sau đó càng lệch đến cực điểm, hỏi con muỗi cắn vào da sẽ phóng ra vật chất gì.
Loại câu hỏi không có trình tự quy tắc này đến ngay cả mấy người nước ngoài đó cũng ngơ ngác.
Bọn họ có thể dễ dàng đọc hiểu câu hỏi nhưng lại không biết đáp án chính xác.
Sự khinh thường trong mắt mất đi, cơ thể cũng từ từ ngồi thẳng, đây cũng không phải đọc hiểu lý giải, không phải cứ đọc vài lần là biết.
Hơn nữa thời gian trả lời chỉ có mười lăm giây.
Lục Giai Giai nhíu mày, từ từ ấn một nút.
Lục Nghiệp Quốc khẩn trương ôm lấy Song Song, khách khứa bên cạnh muốn muốn kêu anh ta đổi kênh nhưng sau đó cũng sáp lại xem.
“Có cả người nước ngoài à? Cuộc thi gì thế? Nghe chẳng hiểu gì cả.”