Lục Thảo đi tới, nhìn thấy bóng lưng của La Khinh Khinh mới hỏi: “Đó là ai thế?”
“Làm sao tôi biết cô ta là ai? Vừa rồi bất cẩn va vào cô ta mới xin lỗi người ta một tiếng.” Châu Văn Thanh bực mình: “Không phải đã nói không cho cô tới rồi sao? Lần trước người hướng dẫn đã tìm tôi, nếu cô cứ chạy tới đây mãi như thế, ông ấy sẽ xử lý tôi mất.”
“Còn không phải tôi tới thăm anh sao? Châu Văn Thanh, anh đừng hòng vứt bỏ tôi, nếu anh vứt bỏ tôi, tôi sẽ nói cho toàn bộ người trong trường học này biết lúc trước anh đã kết hôn với tôi thế nào, dù sao tôi cũng không sợ.”
“…”
…
Trong nhà làm một bàn đầy thức ăn, mẹ Lục bưng từng đĩa một ra, Bạch Đoàn ngoan ngoãn bóp đùi cho Lục Giai Giai: “Mẹ lợi hại!”
“Cũng được!” Lục Giai Giai cắn một miếng chuối.
Cha Tiết và cha Lục hào hứng uống mấy chén, cha Tiết uống say dựa vào bàn rơi nước mắt: “Không ngờ nhà họ Tiết chúng tôi có thể lấy được một đứa con dâu tốt như Giai Giai, đây hoàn toàn là lừa tới tay mà…”
Mẹ Lục lập tức quay đầu qua: “Cái gì mà lừa tới tay?”
Mặc dù uống say rồi, cha Tiết vẫn cảm giác được nguy cơ, ông ta rụt cổ: “Không, không lừa gì cả.”
Tiết Ngạn ở bên cạnh không thay đổi nét mặt, lúc đầu anh theo đuổi Lục Giai Giai quả thật đã giở không ít thủ đoạn nhỏ.
Anh nhanh chóng buông đũa xuống, đỡ cha Tiết về phòng nghỉ ngơi.
Cha Tiết lẩm bẩm: “Giai Giai, Tiểu Ngạn nhà chúng ta thích con lắm, con cũng không thể không cần nó.”
Sắc mặt của Tiết Ngạn tối tăm hẳn đi.
Có một lời anh có thể nói nhưng cha ruột không thể nói.
Tiết Ngạn thành thạo nhanh nhẹn đưa được cha Tiết về phòng ngủ, anh nhanh chóng đóng của lại, vừa quay đầu đã có ba người đang nhìn anh.
Tiết Ngạn: “…”
Buổi tối, Lục Giai Giai tắm xong leo lên giường, cô bò đến bên cạnh anh, ngón tay gõ lên bả vai anh: “Cha nói anh thích em lắm, nhưng em cũng không biết anh thích em từ khi nào? Có phải là vừa gặp em đã yêu rồi không?”
Ngón tay cầm sách của Tiết Ngạn siết chặt lại, môi cũng mím chặt.
“Sao anh không nói? Từ lúc kết hôn đến bây giờ em cũng chưa từng hỏi anh mà, anh nói đi sao anh lại thích em?”
Lục Giai Giai nói xong lại sờ mặt mình trước, cô đoán: “Chắc chắn anh thấy em lớn lên ưa nhìn, sau đó vừa gặp em đã yêu rồi chứ gì.”
“Không có.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn cô rồi lại nhanh chóng thu lại tầm nhìn.
Lần đầu tiên anh gặp Lục Giai Giai chỉ cảm thấy cô lớn lên ưa nhìn, chứ không có suy nghĩ gì khác.
“Cái gì? Vậy mà anh lại không phải vừa gặp em đã yêu rồi sao?” Lục Giai Giai trừng mắt: “Anh thật không có mắt nhìn.”
Tiết Ngạn gật đầu: “Lỗi của anh.”
“Anh biết lỗi là được.” Lục Giai Giai đảo tròng mắt: “Vậy anh phải bồi thường cho em một chút”
Tiết Ngạn biết cuối cùng Lục Giai Giai cũng tiến vào chủ đề chính rồi, anh thấp giọng hỏi: “Em muốn làm gì?”
Lục Giai Giai cười một tiếng: “Tối ngày mai em muốn ra ngoài tụ tập, anh biết đấy, chính là sáu người bạn cùng nhau tham gia cuộc thi hôm nay, vì mọi người đều có lớp nên có khả năng đến tám, chín, mười giờ tối mới có thể về được…”
“Mười giờ? Tối?”
“Không phải, cũng có khả năng là tám giờ đã về rồi, chỉ là muốn ăn mừng một chút, tụ tập với nhau ăn một bữa cơm thôi.”
Tiết Ngạn không nói gì cả, Lục Giai Giai lại duỗi tay chọc vào cánh tay anh.
“Tám giờ anh tới đón em.” Tiết Ngạn lật một trang sách.
“Hơi sớm…”
Lục Giai Giai vừa thốt ra chữ cuối cùng, Tiết Ngạn đã nhìn qua: “Buổi tối không an toàn, hơn nữa bây giờ có rất nhiều người biết em, đợi nhiệt độ giảm xuống rồi hãy nói sau.”
“Ừm.” Lục Giai Giai thở phào một tiếng, nằm xuống bên cạnh Tiết Ngạn, cô lại nghĩ đến chuyện ở Vịnh Thủy Hồ.
Đợi qua hai ngày nữa rảnh rỗi, cô sẽ tới chuyên ngành quản lý của trường đại học tổng hợp tìm Trần Mậu Quốc hỏi quê hương anh ta ở đâu?
Hôm nay tinh thần của cô căng thẳng, lại đổ rất nhiều mồ hôi, vừa nằm xuống giường đã muốn ngủ ngay.
Tiết Ngạn đặt sách xuống, tắt đèn, ôm Lục Giai Giai vào lòng.
Ngày hôm sau là thứ hai đi học bình thường, Lục Giai Giai vùa đến trường đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lâm Nguyệt và Tống Lập Lan lại gần: “Giai Giai, chị lợi hại quá.”
“Đúng đúng, Giai Giai, em nói xem lúc hôm qua thi đấu em có cảm giác thế nào, liệu có cảm giác đại sát tứ phương không?”
“…” Lục Giai Giai thành thật đáp: “Không, thật ra em rất căng thẳng.”
Lời này của cô khiến đôi mắt của mấy bạn học thích sáng tác sáng ngời, trực tiếp nổi lên một tiêu đề.
[Quán quân cuộc thi ngoại ngữ quốc tế nói thật ra mình rất căng thẳng, rốt cuộc cô ấy đã dựa vào cái gì để xoay chuyển tình thế?]
Lục Giai Giai: “…”
Đến tối, Lục Giai Giai cùng Vương Vận Thu đến tiệm cơm gần đó, trải qua trận chiến hôm qua, mọi người đã xây dựng tình bạn tốt đẹp.
Vương Vận Thu nhấp một hớp rượu hoa quả, cô ta nói với Lục Giai Giai: “Loại đồ uống này rất ngọt, cô nếm thử đi.”