Lục Giai Giai buông đũa xuống, giơ cái cốc lên, Vương Vận Thu rót một cốc cho cô.
“Không phải rượu đấy chứ?” Cô nhìn cái bình nhỏ hình bầu dục trong tay Vương Vận Thu.
Nước bên trong màu cam, bình là thủy tinh, bên trên còn thắt nơ con bướm, vẻ ngoại trang trí ngược lại không giống rượu.
Nhưng thức uống hình như cũng không phải loại này.
Vương Vận Thu trực tiếp rót vào cốc của cô, đảm bảo: “Chắc chắn không phải rượu, cũng không có vị rượu, cô ngửi đi, có mùi chanh, chắc là nước chanh.”
Vừa đổ rượu ra quả thật tản ra mùi chanh, Lục Giai Giai nhấp môi, cũng rất ngon đấy chứ.
Cô gái bên cạnh nhìn cô: “Trông cô rất trẻ, tại sao lại kết hôn sớm như vậy?”
Lời này vừa nói ra có rất nhiều người nhìn qua, Lục Giai Giai lớn lên xinh đẹp, cố gắng lại ưu tú, bốn nam sinh có mặt ở đây đều có chút hảo cảm với cô.
Nhưng người đẹp đã kết hôn rồi, cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.
Thật ra bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc là người đàn ông thế nào đã lấy Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai uống được hơn nửa cốc rượu hoa quả, gương mặt của cô gần như bắt đầu đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo, chỉ là hơi váng đầu mà thôi.
Cô chống tay vào mặt, cố gắng mở mắt: “Vì chồng tôi vô cùng tốt, tôi rất thích anh ấy.”
Hôm nay Lục Giai Giai để tóc xõa bên vai, trước trán có một lọn tóc bay nhẹ nhàng, đuôi tóc vừa vặn chạm vào đuôi mắt, sau khi uống say trong mắt mang theo ánh sáng ẩm ướt, nhìn vào vô cùng kiều diễm.
Cò nam sinh não tàn hỏi: “Tốt bao nhiêu?”
Lục Giai Giai không đáp lời anh ta mà chậm rãi nhắm mắt lại.
Vương Vận Thu cũng cảm thấy không đúng: “Giai Giai làm sao thế này? Không phải say rồi đấy chứ? Đây là rượu à?”
Trong đầu cô ta theo bản năng hiện ra gương mặt lạnh lùng đó của Tiết Ngạn, nếu để người đàn ông đó biết cô chuốc say Lục Giai Giai, chắc chắn sẽ bắn đao lạnh lên người cô ta mất.
Vương Vận Thu lại gần gọi Lục Giai Giai, cô lại nhắm mắt không đả động gì.
Ngược lại cô ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, Lục Giai Giai không phát điên sau khi say là được, lỡ như nói ra bí mật gì đó thì tội của cô ta cũng quá lớn rồi.
Lúc này, Lục Giai Giai lại chậm rãi mở mắt ra, cô nhìn xung quanh, phát hiện ra có vài nam sinh xa lạ.
Tầm nhìn của cô cuối cùng rơi lên người Tiêu Tân Thụ, cô ngồi dậy, chậm rãi đi về phía anh ta.
…
Tám giờ Tiết Ngạn đúng giờ tới quán cơm, anh sợ mình tới vội, Lục Giai Giai chơi chưa đủ vui nên ngồi ở ngoài sảnh đợi.
Vương Vận Thu ra ngoài rửa tay, lúc đi ra nhìn thấy Tiết Ngạn, cô ta nghĩ đến Lục Giai Giai uống say mà chột dạ nuốt nước miếng.
Tiết Ngạn rõ ràng cũng nhìn thấy cô ta, hỏi: “Sắp kết thúc chưa?”
“Sắp rồi, ừm, là như vậy…” Ánh mắt của Vương Vận Thu dời đi, chỉ là không dám nhìn vào mắt Tiết Ngạn.
Cô ta cảm thấy người đàn ông này đáng sợ, đặc biệt là lúc nhắc đến Lục Giai Giai, vẻ mặt của anh giống như một giây sau có thể cầm dao bổ lên người vậy, ánh mắt đó khiến người không chịu được.
Vương Vận Thu ho khan một tiếng, dùng ngón tay ra dấu: “Tôi, mới đầu lấy một chai nước chanh, nó giống nước chanh quá, vì tôi vừa uống có vị nước chanh mà, tôi tưởng nó là nước chanh cho nên rót cho Giai Giai một ít…”
“Cô ấy uống say rồi?” Tiết Ngạn đứng bật dậy, cái ghế keo kẹt một cái dịch về sau.
Vương Vận Thu cũng lùi lại theo.
Cô ta hoàn toàn không nhắc đến rượu, làm sao Tiết Ngạn đoán ra được Lục Giai Giai đã uống say?
“Cô ấy ở đâu?” Tiết Ngạn cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng.
Lục Giai Giai uống say có bộ dáng thế nào thì anh biết rõ hơn ai hết, đặc biệt là sau khi tỉnh lại còn không biết gì, cho rằng mình say rượu là ngủ.
Thậm chí còn dõng dạc tuyên bố tửu lượng của mình tốt.
Cô… cô còn vô cùng thích tìm đàn ông ưa nhìn, Tiết Ngạn vừa nghĩ đến Lục Giai Giai có khả năng sẽ nhìn trúng người khác, cả người chợt trở nên dữ tợn, hô hấp hơi nặng nề.
Anh vô cùng cao, Vương Vận Thu đi giày cao gót còn phải ngẩng đầu lên.
Buồn cười là trước đây cô ta chỉ cảm thấy Tiết Ngạn hơi cao thôi, nhưng hôm nay anh đứng trước mặt cô ta, cảm giác áp lực tràn đầy, vậy mà cô ta lại phát hiện ra mình vô cùng nhỏ bé.
Vương Vận Thu lập tức chỉ về phòng bao cách đó không xa: “Kia…”
Cô còn chưa dứt lời thì Tiết Ngạn đã đi qua đó.
Anh càng lại gần cánh cửa đó đôi mắt càng tối tăm, thậm chí còn có một giây không dám mở ra.