Tiết Ngạn nâng mắt, ánh mắt tối tăm rơi lên gương mặt của Lục Giai Giai, có khả năng tầm nhìn của anh quá có tính thực chất nên Lục Giai Giai hơi rụt người lại, còn chưa đợi cô hỏi gì anh đã thu tầm mắt lại.
Tiết Ngạn cầm cái bánh ngô trong bát cắn một miếng.
Lục Giai Giai thấy anh ăn, trong lòng lại đắc ý, coi như mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã hòa hoãn rồi.
Lúc này, Châu Văn Thanh đi tới phía sau Lục Giai Giai, anh ta nhìn thịt trong bát Tiết Ngạn mà nuốt nước miếng, mở miệng hỏi: “Giai Giai, hai người chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Lục Giai Giai bị giọng nói phía sau đột nhiên xuất hiện này dọa giật nảy mình, cô đứng lên quay người nhìn Châu Văn Thanh, vẻ ngoan ngoãn ngày thường trong nháy mắt biến mất, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh muốn gì, hai chúng ta có gì hay mà phải nói?”
Lục Giai Giai liếc anh ta một cái qua khóe mắt, mang theo vài phần lạnh nhạt, nhưng cứ cố tình động tác coi thường người này lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại khiến người cảm thấy đây mới là bộ dáng một cô gái mười mấy tuổi nên có.
Châu Văn Thanh nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai vài lần.
Trước đây khi Lục Giai Giai thấy anh ta luôn mang vẻ mặt e thẹn gọi anh Châu dài anh Châu ngắn, còn luôn làm ra vài chuyện não tàn.
Nhưng bây giờ Lục Giai Giai không còn đuổi theo nịnh nọt anh ta như trước đây nữa, anh ta mới đột nhiên nhận thấy thật ra Lục Giai Giai còn xinh hơn La Khinh Khinh.
Đầu óc anh ta nóng lên: “Giai Giai, tôi đồng ý kết đối tượng với cô.”
“...” Lục Giai Giai cảm thấy Châu Văn Thanh có bệnh rồi, vừa định chế nhạo vài câu thì bên cạnh truyền tới tiếng ho sù sụ dữ dội.
Cô quay đầu nhìn Tiết Ngạn, quan tâm hỏi han: “Anh sao thế?”
“Mặn!” Tiết Ngạn lại ho vài tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn cái bát, trong đôi mắt đen thẳm dâng lên vẻ tối tăm nguy hiểm.
“Mặn hả, anh đợi chút.” Lục Giai Giai chạy về chỗ cha Lục, dưới ánh mắt của ba anh trai rót một bát canh đậu xanh rồi lại chạy tới trước mặt Tiết Ngạn.
Lục Nghiệp Quốc nghiến răng nghiến lợi: “Cha, Tiết Ngạn quá đáng thật, vậy mà lại kêu em gái hầu hạ anh ta.”
Trong đáy mắt cha Lục cũng hiện lên vẻ bất mãn, ông ta còn không nỡ kêu con gái rót nước đậu xanh cho mình, kết quả lại rót cho tiểu tử nhà họ Tiết trước.
Ông ta nhìn bóng lưng của con gái với vẻ buồn bã.
“Uống đi.” Lục Giai Giai thân thiết đưa qua.
Tiết Ngạn không nhìn cô mà nhận cái bát uống hai ngụm lớn.
Châu Văn Thanh thấy hai người họ hoàn toàn bỏ qua mình lập tức nổi trận lôi đình.
Lục Giai Giai không nghe thấy sao? Anh ta đã đồng ý làm đối tượng của cô rồi còn gì.
“Lục Giai Giai!” Anh ta trút cơn giận ra ngoài.
Nhưng vừa gọi thành tiếng, Lục Giai Giai đã trừng mắt nhìn anh ta: “Hét cái gì mà hét? Cách xa tôi một chút!”
Cô thấy Châu Văn Thanh vẫn chưa đi, trực tiếp gọi: “Anh tư...”
Lục Nghiệp Quốc đã sớm muốn ra tay nhưng vừa rồi cha Lục ngăn cản anh ta cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Bây giờ cha Lục vừa ra hiệu, Lục Nghiệp Quốc đã đứng bật người dậy ngay.
Anh ta vừa đứng dậy, Lục Ái Quốc và Lục Cương Quốc cũng đứng dậy theo, bản lĩnh khác bọn họ không có nhưng đánh nhau lại là tay lão luyện.
Châu Văn Thanh vừa thấy ba anh trai của Lục Giai Giai đi qua, lập tức mặt mày xanh lét rời đi, trước khi đi còn nói: “Lục Giai Giai, tôi cho cô cơ hội cô lại không cần, sau này cô đừng hòng đi vào trong tim tôi nữa!”
“...” Lục Giai Giai chỉ hận không thể thụi một quyền vào mặt Châu Văn Thanh.
Một thằng đàn ông ăn bám lừa ăn lừa uống còn có bản lĩnh khoa trương trước mặt kim chủ.
Gương mặt xinh đẹp của cô lạnh như băng: “Châu Văn Thanh, tuy tôi gầy nhưng tốt xấu gì cũng cũng hơn bốn mươi cân đấy, anh xác định tim phổi anh đủ lớn như vậy có thể đựng được tôi vào không, còn nữa, tim anh đựng phiếu lương hay sao? Tại sao phải đi vào?”
Châu Văn Thanh: “...”
Giọng hai người nói chuyện không tính là lớn nhưng khó mà chặt đứt được suy nghĩ hóng chuyện của người ta.
Lục Giai Giai đáp trả lại vẫn khiến không ít người kinh ngạc.
Con gái nhà họ Lục thật sự không cần Châu Văn Thanh nữa?