Nghĩ lại cũng đúng thôi, ai có thể thích một con gà yếu nhớt cơ chứ!
Lục Giai Giai không cần Châu Văn Thanh, đôi mắt của Lục Thảo ở cách đó không xa lại lóe sáng.
Người đàn ông mà Lục Giai Giai theo đuổi một năm vẫn chưa thành công có thể kém được đến đâu?
Huống chi Châu Văn Thanh nho nhã, lớn lên còn ưa nhìn, không hề giống mấy người đàn ông về quê cả ngày làm việc đồng áng tí nào.
Bên này, ba ông anh trai của Lục Giai Giai lập tức vây quanh Châu Văn Thanh, Lục Nghiệp Quốc đẩy Châu Văn Thanh một cái: “Vừa rồi mày quấn lấy em gái tao làm gì?”
Lục Giai Giai ở bên cạnh tố cáo: “Anh tư, Châu Văn Thanh không biết xấu hổ, một năm trước em thấy anh ta nho nhã lịch sử, cảm thấy cho anh ta làm anh trai nuôi của em cũng rất có mặt mũi, lúc cha hỏi anh ta, anh ta cũng nói coi em thành em gái, nhưng bây giờ anh ta lại nói muốn kết đối tượng với em, anh nói xem có phải đầu óc anh ta có bệnh rồi không?”
Châu Văn Thanh tức đến đỏ mắt.
Nhưng khi Lục Giai Giai theo đuổi anh ta, anh ta quả thật có nói với rất nhiều người chỉ coi Lục Giai Giai là em gái, không ngờ bây giờ lại thành điểm yếu áp chế anh ta.
Kết quả Lục Nghiệp Quốc còn hung hăng hơn Châu Văn Thanh: “Em gái tao coi mày thành anh trai vậy mà mày lại có suy nghĩ bất chính với nó, cái thứ không biết xấu hổ nhà mày, ông đánh chết mẹ mày!”
Lục Nghiệp Quốc tung một đấm vào mặt Châu Văn Thanh.
Anh ta xoa cổ tay, nhìn mặt Châu Văn Thanh nhanh chóng sưng lên.
Mẹ nó, sướng thế chứ!
Lục Giai Giai ở một bên nhìn thấy thế cũng hơi hào hứng, cô biết một năm này chuyện nguyên chủ và Châu Văn Thanh bị đồn đến không ai không biết, danh tiếng cũng bị hủy hơn nửa.
Không có cách nào khác, danh tiếng đã bị hủy rồi, cô cũng chẳng muốn gả đi.
Đợi qua hai năm nữa kỳ thi đại học mở lại, Lục Giai Giai dự định trực tiếp ra ngoài thi, sau đó gom tiền mua một căn nhà nhỏ.
Lấy chồng làm gì, ngại mình chưa đủ mệt sao?
Cũng không biết có phải cô quá hưng phấn hay không, lúc lùi về sau lại bất cẩn giẫm vào hòn đá, cơ thể không tự chủ được ngã về sau.
Tiết Ngạn ngồi phía sau cô giơ một tay tới đỡ eo cô.
Cô gái từng học khiêu vũ cơ thể rất mềm, đặc biệt là eo nhỏ, mềm như không xương vậy.
Rõ ràng chỉ cần lực đạo rất nhẹ đã có thể đỡ vững được Lục Giai Giai nhưng trên trán Tiết Ngạn lại túa mồ hôi, cơ bắp trên tay hơi căng lên.
Lục Giai Giai cảm thấy eo nóng bừng lập tức đứng vững người lại, cô tiến lên một bước, quay người, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa rút hết: “Cảm ơn.”
Tiết Ngạn thu lại tay mình với vẻ mặt không cảm xúc, tầm nhìn rơi lên cẳng chân trắng trẻo thẳng tắp của Lục Giai Giai.
Một giây sau, hai chân anh đổi tư thế, sau đó nhìn về phía xa.
Châu Văn Thanh bị đấm một quyền, đau đến mức nói không nên lời.
Trong nhận thức của anh ta, cho dù có xảy ra chuyện gì mọi người cũng nên từ từ nói lý chứ tuyệt đối không nên ra tay.
Huống chi, người nhà họ Lục chưa bao giờ ra tay với anh ta cả.
Sườn mặt trái của Châu Văn Thanh đau đến mất cảm giác, anh ta nôn ra đất, vậy mà còn rụng một cái răng nữa chứ.
Anh ta chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, thế mà anh ta lại bị mấy người dã man này đánh rụng một cái răng.
Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại, ba anh em đã vây anh ta ở giữa.
Châu Văn Thanh tức mà không dám xả.
Ngay khi anh ta cho rằng lại sắp bị đánh tiếp, đột nhiên một cái bóng đỏ lóe lên trước mắt, đồng thời còn kèm theo mùi mồ hôi.
Lục Thảo giang hai tay chắn phí trước Lục Nghiệp Quốc: “Anh tư, sao anh có thể đánh người được? Huống chi trí thức Châu cũng không làm gì chị họ mà.”
Nụ cười ngoan ngoãn trên mặt Lục Giai Giai dần biến mất, thay vào đó là cười lạnh.
Cô biết Lục Thảo ghen tỵ với cô nhưng không ngờ cô ta lại dám công khai vả vào mặt cô ngay trước mặt nhiều người như thế.
Lời nói gì gây sát thương nhất? Đương nhiên là đánh giá của người thân có thể dẫn tới tranh cãi nhất.