Quả nhiên Lục Thảo vừa nói lời này ra, mấy người nhiều chuyện cũng nhảy ra ngay.
“Sao có thể đánh người chứ? Chuyện này cũng không phải lỗi của mình trí thức Châu, lúc đầu con gái nhà họ Lục cũng có lỗi.”
“Lục Thảo chính là bé Phúc, cô ta đã nói chuyện này không thể trách mình trí thức Châu, tôi thấy ở đây có vấn đề rồi.”
“Nói ra thì tính cách của Lục Thảo rất tốt, giúp lý chứ không giúp người thân, bây giờ nghĩ cẩn thận lại thật sự có thể nhìn ra được đấy chứ, bé Phúc chính là người ông trời phái xuống, tôi cảm thấy trí thức Châu thật sự quá oan uổng, bị con gái nhà họ Lục quấn lấy lâu như thế, bây giờ còn bị đánh nữa.”
....
Lục Thảo thấy dư luận đều nghiêng về phía cô ta, lại càng có lý chẳng sợ hơn: “Anh tư, cái tính thích đánh người của anh đến khi nào mới có thể thay đổi đây? Sao có thể tùy tiện đánh người được? Chị họ, chị cũng nên thay đổi tính cách của mình đi, anh tư muốn đánh người thì chị cũng nên cản anh ấy, sao có thể...”
Cô ta còn chưa nói xong lời còn lại trên mặt đã lộ ra vẻ khó xử, biểu cảm này đủ để khiến tiếng bàn luận trái chiều của thôn dân đối với Lục Giai Giai nhiều hơn.
Sắc mặt của cha Lục nặng nề đến nhỏ nước, ông ta nhìn về phía bác cả Lục.
Thịt cá trong miệng bác cả Lục suýt thì mắc nghẹn ở họng, ông ta không ngờ Lục Thảo lại ngu như thế, giúp một người ngoài đối phó với chính chị họ của mình, còn muốn kéo cả nhà họ Lục xuống nước.
Ông ta nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, đi về phía trước kéo Lục Thảo: “Con đang nói vớ vẩn gì hết?”
Ngoài miệng Châu Văn Thanh nói coi cháu gái ông ta như em gái nhưng lại hưởng thụ lợi ích của nhà họ Lục, bây giờ Lục Giai Giai không nhìn trúng Châu Văn Thanh nữa thì Châu Văn Thanh lại gấp, muốn làm đối tượng của Lục Giai Giai.
Một người đàn ông ngay cả cái cuốc còn không cầm lên nổi làm sao nuôi sống già trẻ trong nhà được? Nghĩ người khác đều ngu hết cả chắc.
Đôi mắt của bác cả Lục trừng to như con trâu, dọa Lục Thảo sợ hãi hết vía, vừa rồi cô ta chạy ra cũng chỉ vì muốn cày độ hảo cảm trong lòng Châu Văn Thanh mà thôi, nhưng không ngờ bác cả Lục lại giận dữ như thế.
Lục Thảo siết chặt cái váy đỏ trên người, vừa định chùn bước bỏ chạy thì Châu Văn Thanh đã chậm rãi đứng dậy, đi tới phía sau Lục Thảo, nhịn cơn đau trên mặt nói: “Lục Thảo, cứ mặc tôi...”
Cả người Lục Thảo chấn động, cô ta quay đầu nhìn Châu Văn Thanh.
Vậy mà anh ta lại biết tên của cô ta, liệu điều đó có nghĩa trong lòng anh ta thật sự cũng có hảo cảm với cô ta không?
“Cô đi đi.”Ánh mắt của Châu Văn Thanh buồn bã.
Cả người Lục Thảo giống như bị mê hoặc, cô ta nghĩ Lục Giai Giai có thể đánh đổi tất cả vì Châu Văn Thanh, cả ngày quấn lấy anh ta.
Bây giờ Lục Giai Giai không cần anh ta nữa, tại sao cô ta không thể đánh đổi tất cả vì Châu Văn Thanh giống như Lục Giai Giai?
Cô ta kém hơn Lục Giai Giai chỗ nào?
Cô ta còn là bé Phúc đây này, vừa mới ra sân đã có vài gia đình thể hiện ý tốt với cô ta.
Lục Thảo điên cuồng nghĩ ngợi.
Sao cô ta có thể kém Lục Giai Giai được?
Cô ta nhìn gương mặt của Châu Văn Thanh, lắc đầu: “Em không đi, trí thức Châu, anh mới là người bị hại, tại anh tại ả, tại cả hai bên, không thể chỉ đổ hết lên người anh được.”
Bác cả Lục: “...”
Lục Nghiệp Quốc: “... Đầu óc em có bệnh à, em có biết mình đang nói gì không? Anh nói cho em biết, đừng tưởng em là em họ anh thì anh không dám đánh em nhé, dám bắt nạt em gái anh đều bị đánh hết!”
Anh cả và anh hai cũng nhíu mày, nhìn Lục Thảo giống như nhìn kẻ thù.
Người nhà họ Lục thích bao che khuyết điểm, bốn đứa con trai của cha Lục đã không ít lần bảo vệ Lục Thảo, cho nên Lục Thảo có một loại ảo giác cho rằng bốn người anh này của nhà họ Lục đối xử với cô ta không có gì khác với Lục Giai Giai.
Lục Thảo nhìn Lục Nghiệp Quốc với vẻ tổn thương: “Anh tư, sao anh có thể nói như vậy được?”
Lục Nghiệp Quốc: “...” Không nhịn được muốn ra tay quá!