Nhưng bây giờ khác rồi, cô bé đã bước ra khỏi cuộc đời của mình, giống như cô út, cô bé cũng trở thành sinh viên đại học, trở thành người mà mình nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Lục Hảo dẫn cha mẹ bước chân vào trường đại học, đây là hy vọng, cũng là cuộc sống mới, tương lai của cô bé sẽ thay đổi từ đây
…
Tháng ba năm tám tư, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi tới Vịnh Thủy Hồ, đến nơi bọn họ mới biết Vịnh Thủy Hồ là một thị trấn, bên dưới còn có mấy thôn nữa, người quá đông.
Tiết Ngạn hỏi: “Còn có thể nhớ được gì nữa không?”
“Lúc cha em bị vứt bỏ là cô nhi, cha nói bà nội nhặt được cha, lúc cha ba mươi tuổi thì bà qua đời, sau đó là một mình ông ấy sinh sống.” Lục Giai Giai vội nói: “Ngày sinh trên chứng minh thư của ông ấy là ngày hai mươi tháng ba.”
Tiết Ngạn nhìn xung quanh: “Hôm nay là mùng mười, hoặc là bây giờ ông ấy vẫn chưa ra đời, hoặc là bây giờ ông ấy đã ra đời rồi, chẳng qua ngày tháng ra đời không phải ngày tháng sinh thật sự của ông ấy, nhưng có khả năng cũng chỉ ở mấy ngày gần đây.”
Anh dùng quan hệ để điều tra xung quanh xem có đứa trẻ nào mới sinh mà bị vứt bỏ không, bọn họ đợi nửa tháng, kết quả cũng không có bất cứ tin tức gì.
Lục Giai Giai từ bỏ: “Có khả năng đây hoàn toàn là hai thế giới, là em nghĩ quá nhiều rồi.”
Tổng cộng chỉ xin nghỉ được hơn nửa tháng, bọn họ cũng không có khả năng ở đây đợi chờ một cách không có mục đích như thế.
Ngày hai mươi sáu tháng tám, lúc bọn họ rời đi, một người phụ nữ đờ đẫn xoa bụng mình đi ngang qua bên cạnh bọn họ, càng đi càng xa.
Tiết Ngạn và Lục Kính Quốc hợp tác, kêu anh ta thường xuyên điều tra xem Vịnh Thủy Hồ có bé trai nào tên Lục Trung Toàn không.
Sau ba tháng, một bà cụ đơn thân nhặt được một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé còn nhỏ, không ai cần, tiếng khóc lại rất lớn, thời đại này người bỏ con rất nhiều.
Bà cụ để tiện nuôi, lúc nhập hộ khẩu đã báo ngày sinh của đứa trẻ lớn hơn ba tháng, tên cũng tùy tiện đặt, cũng không gọi là Lục Trung Toàn.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn có thời gian rảnh là ở cùng nhau hoặc là dẫn người nhà ra ngoài du lịch.
Đến năm chín mươi, cơ thể của cha Tiết chuyển biến đột ngột, vài năm trước cơ thể ông ta bị thương, tuy rằng giai đoạn sau vẫn luôn tĩnh dưỡng, nhưng cơ thể vẫn không ngừng suy yếu.
Ông ta chống đỡ hai năm, đến năm chín mươi hai thời gian tỉnh táo đã còn rất ít, thẳng đến một ngày, đột nhiên cha Tiết dậy rất sớm, ông ta cũng không biết tinh thần ở đâu ra nữa, rời giường nấu một bữa sáng.
Vẫn giống như trước kia, rau xanh xào đến đen sì.
Tiết Khiêm và Tiết Dương đã kết hôn, hai người đều đã có con, từ sau khi bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, hai người vẫn luôn sống ở gần đây.
Nhìn thấy bữa cơm mà cha Tiết nấu này, Tiết Dương sau khi trưởng thành bắt đầu kén chọn gắp một đũa nhét vào miệng: “Cha, ngon lắm ạ.”
Ánh nắng mặt trời sáng sớm vừa đẹp, toàn bộ căn nhà đều sáng bừng lên, năm nay cha Tiết sáu mươi tuổi, mái tóc đã sớm bạc trắng, cộng thêm hai năm này vẫn luôn ngây dại, hốc mắt hõm sâu lại vô cùng gầy.
“Ăn ngon là được, sau này vẫn sẽ nấu cho các con ăn.” Cha Tiết lại gắp thức ăn cho Tiết Dương.
Tiết Dương và cơm vào miệng, nước mắt lại chảy ra, rơi thẳng vào trong cơm.
Vốn đã mặn, bây giờ lại càng mặn phát hoảng.
Mẹ Lục ngồi ở phía xa nhìn ra bên ngoài, bà ta hiếm khi thương cảm, nhưng đến tuổi này của bà ta rồi cũng nghĩ thoáng hơn.
Bà ta với cha Lục đưa mắt nhìn nhau, hốc mắt đều hơi đỏ lên.
Ba anh em ăn sạch cơm mà cha Tiết nấu, cha Tiết giống như lúc nhỏ xoa đầu bọn họ: “Đều lớn cả rồi, cha cũng yên tâm, chưa bao giờ thấy yên tâm như vậy, cha nhớ lúc trước còn tưởng không nuôi nổi các con.”
Ngày tháng tốt ông ta đã sống qua, ngày tháng kém ông ta cũng đã trải qua, bây giờ con đàn cháu đống, gia đình hòa thuận, rất ít người già còn có thể sống như ông ta.
Thỏa mãn rồi.
Cha Tiết đợi bọn họ ăn xong cơm mới đứng dậy, nhìn con cái trong nhà một cách cẩn thận, không để người khác đưa đi, một mình ông ta tự về phòng.
Rèm cửa sổ trong phòng mở rộng, ánh nắng mặt trời ấm áp rải vào mỗi một góc trong phòng, cha Tiết ngồi trên ghế xích đu gần cửa sổ.
Ghế xích đu đong đưa nhẹ, ông ta mỉm cười nhắm mắt lại.
Sau nửa tiếng, ba anh em có dự cảm, chậm rãi đẩy cửa vào phòng.
“Cha ơi!” Tiết Dương thất thanh gào khóc.