Đây là lần đầu tiên Lục Giai Giai đối mặt với sự ra đi của người thân, trong lòng cô buồn bã không nói thành lời.
Mẹ Lục đứng bên cạnh cô, mở miệng nói: “Con gái, đừng buồn như vậy, đây là hỉ tang, con xem trước khi cha chồng con đi, con cái đều ở bên cạnh, không chịu khổ gì, tạm biệt từng người một trong nhà, không phải người già nào cũng có thể có hỉ tang đâu.”
“Đúng vậy, trong lòng ông ấy không còn hối tiếc, mang theo sự hài lòng ra đi.” Cha Lục ở sau lưng nhìn cô.
Bọn họ không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa, nhưng bọn họ không muốn sau khi ra đi, con gái sẽ đau buồn như vậy.
Bây giờ quốc gia thực hiện hỏa táng, trước khi cha Tiết đi cũng từng nói ông ta muốn hỏa táng.
Tiết Ngạn đưa tro cốt của ông ta về quê nhà.
Năm tám năm được sự cho phép, anh đã về quê di dời phần mộ của tổ tiên ra ngoài, anh hợp táng mẹ Tiết và cha Tiết chung, quỳ trên núi hết một ngày.
Lục Giai Giai ở bên cạnh anh, cũng quỳ với anh.
Cô sợ anh quá đau lòng, làm hại sức khỏe mới khàn giọng bảo: “Tiết Ngạn, cha đi rồi, ông ấy đi gặp mẹ, anh còn có em, có một ngày chúng ta cũng sẽ như thế.”
Cả người Tiết Ngạn hơi di chuyển, sau khi trải qua cái chết của cha Tiết, anh cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, rồi cũng sẽ có một ngày, người bên cạnh anh sẽ ra đi từng người một.
Bao gồm cả Lục Giai Giai!
Tiết Ngạn chậm rãi đứng dậy, anh từ trên núi nhìn xuống.
Năm chín mươi hai, cuộc sống ở thôn Tây Thủy đã tốt hơn một chút, mọi người đều ở nhà gạch.
Bây giờ Tiết Ngạn có rất nhiều sản nghiệp, anh cũng làm từ thiện, nhưng chưa bao giờ từng giúp thôn Tây Thủy.
Vì thứ mà phần lớn người ở nơi này mang tới cho anh đều là tổn thương, ở đây có người từng chế nhạo anh, chửi rủa anh, bắt nạt anh.
Bệnh tật trên người cha Tiết cũng đều tới từ nơi này cả, trước đây anh không có cách nào hòa giải với người ở đây.
Nhưng đây cũng là nơi mà cha Tiết muốn chôn cất, là nơi ông ta muốn lá rụng về cội.
Đã về thôn hơn nửa tháng, Tiết Ngạn kêu Tiết Khiêm và Tiết Dương trở về làm việc trước, hôm qua đã đi hết.
Anh nghĩ cả một đêm, hôm sau ra ngoài, Lục Giai Giai không thường xuyên về đây nên chạy quanh thôn dạo.
Bạch Đoàn theo bên cạnh cô, cục bông nhỏ ngày xưa bây giờ đã mười bảy tuổi, cao hơn cô một cái đầu.
Ở nhà còn đỡ, ngày thường ra ngoài bàn chuyện làm ăn với Tiết Ngạn đều mặc một bộ tây trang, đeo một cặp kính viền vàng, vì lớn lên tuấn tú, ngón tay thon dài mỗi lúc đẩy gọng kính rất giống người nhã nhặn không nói cười tùy tiện trong truyền thuyết.
Lục Giai Giai muốn nhéo má cậu bé cũng không có cách nào làm được, vì hoàn toàn không có thịt.
Bạch Đoàn liếc mắt nhìn đôi giày cao gót trên chân cô, ở bên cạnh lặng lẽ nhắc nhở: “Mẹ, guốc của mẹ hơi cao, không tốt cho chân, lát nữa về đổi đôi giày thể thao đi.”
Lúc này Lục Giai Giai mới phát hiện ra mình đi giày cao gót, có đôi khi làm việc cần chú trọng vào khí chất, cô cũng đi quen rồi.
Cô quay đầu: “Không đổi!”
Bạch Đoàn bất đắc dĩ.
Phụ nữ thật sự cần lo lắng.
“Thường xuyên đi giày cao gót sẽ dẫn đến cẳng chân thô to, dáng chân cũng sẽ trở nên khó coi.”
“…”
Lục Giai Giai cúi đầu nhìn cẳng chân của mình, hình như quả thật thô hơn trước đây rồi.
Cô quay người về nhà thay giày thể thao.
Lúc này Bạch Đoàn mới yên tâm đi theo phía sau cô, cậu mặc đồ thể thao tùy ý, lớn lên lại cao, trong thôn có rất nhiều người nhìn.
Lục Thảo ngồi trong đám đông ấy, sau khi Châu Văn Thanh ngồi tù, cô ta cũng không có bản lĩnh gì khác, chỉ có thể an phận ở nhà trồng trọt, miễn cưỡng có thể ăn no.
Tên thật của Tuyết Đoàn là Lục Bình, lớn hơn một chút đã theo Lục Thảo ra đồng làm việc, sau này chạy ra ngoài kiếm công việc, học được một nghề làm gạch ngói, sống cũng được.
Cùng với tuổi tác tăng dần, cuối cùng cô ta cũng biết trước đây mình nực cười bao nhiêu.
Mới đầu cô ta không nên so bì với Lục Giai Giai, cho dù có so thì cũng nên so Lục Giai Giai có chỗ nào làm tốt hơn cô ta, mà không phải mấy thứ cô ta vốn đã không thể làm được đó.
Trong thôn có bà cụ hỏi Lục Giai Giai: “Giai Giai, con cháu cũng nên kết hôn rồi, đã có đối tượng chưa?”
Lục Giai Giai: “…” Cục bông nhỏ nhà cô mới mười bảy tuổi thôi.
“Vẫn đang đi học ạ, chắc phải thêm mấy năm nữa, trong nhà không thiếu tiền, có thể chu cấp được.” Lục Giai Giai há miệng đáp.
Sau khi rời đi, Bạch Đoàn vỗ ngực với vẻ mặt kinh hoàng: “Mẹ, vậy mà người ở quê còn giới thiệu đối tượng kết hôn cho con, con mới bao nhiêu thôi, vẫn còn nhỏ mà.”