Đêm ấy bầu trời đầy sao, ánh trăng rất sáng.
Lục Giai Giai lăn qua lăn lại trên giường, cả một tối không ngủ được, Tiết Ngạn ôm cô, vỗ nhẹ lên lưng cô.
Cả người Lục Giai Giai rúc trong lòng anh, ngón tay nắm vạt áo trước ngực anh.
Lúc trời gần sáng, cuối cùng đầu óc cũng hơi buồn ngủ, bên ngoài gà gáy một tiếng, cô lập tức mở bừng mắt, đi giày bước ra khỏi cửa.
Lục Giai Giai gõ cánh cửa bên ngoài, nhỏ giọng gọi: “Cha.”
Qua một lúc, cha Tiết mở cửa ra, vẻ mặt tang thương, nhưng nụ cười vẫn rất thoải mái: “Con gái, vào đi.”
Lục Giai Giai vội vàng vào phòng, lại nhìn thấy mẹ Lục nằm yên tĩnh trên giường, trên người đã mặc áo liệm, trước mắt cô tối sầm, nếu không phải sau lưng có Tiết Ngạn thì cô đã trực tiếp ngã xuống đất rồi.
Cha Lục nhanh chóng ngồi xuống, ông ta giơ tay lau nước mắt trên mặt cô: “Con gái, đừng khóc, mẹ con cũng không chịu khổ gì, hôm qua ngủ rồi đi, bà ấy kêu cha nói với con, cả đời này bà ấy không có gì hối tiếc, đừng khóc, mẹ con không thích con khóc đâu.”
Lục Giai Giai không nhịn được, vẫn úp mặt vào lòng cha Tiết khóc nức nở.
Bốn anh em nghe thấy tiếng cũng vội vàng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ Lục đã nằm trên giường mà khóc thất thanh.
Con cái vội lo hậu sự của mẹ, cha Lục thì lại dọn dẹp quần áo của mình với vợ trong phòng, quét dọn căn phòng thật sạch sẽ.
Trưa ngày hôm sau, Lục Cương Quốc vào phòng gọi ông ta ra ăn cơm, phát hiện ra cha Lục nằm an tường trên giường, gọi thế nào cũng không tỉnh.
“Cha!” Lục Cương Quốc quỳ xuống.
Liên tiếp hai ngày, cha Lục và mẹ Lục lần lượt qua đời, Lục Giai Giai không chấp nhận nổi, trực tiếp ngã bệnh.
Bốn anh em thay nhau túc trực bên linh cữu, Lục Giai Giai ở trong phòng ăn không vô, cô không có một chút khẩu vị nào cả.
Cô biết cha mẹ chắc chắn không muốn cô thế này nhưng cô không có cách nào khống chế được.
Tiết Ngạn do dự một lúc mới lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Trước khi cha đi để lại cho em.”
Lục Giai Giai quay đầu, nhận lấy rồi chậm rãi mở ra đọc.
[Đừng khóc, con gái, cha với mẹ con đều ổn cả.]
Nước mắt của cô rơi lên trang giấy, cô ở trong phòng khóc hết một ngày, ngày hôm sau lau sạch nước mắt, tham gia lo hậu sự của cha Lục và mẹ Lục.
Hai vợ chồng già hợp táng, chôn ở vị trí đã được họ chọn từ trước.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài trường cấp ba mà Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đầu tư có một cô gái rất ngoan đứng ở đó.
Cô gái chỉ mới mười bảy tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, tính cách mềm mỏng, bị đẩy lên tường cũng không rên một tiếng nào.
Mấy nữ sinh đối diện với cô ta trang điểm rất đậm, một đường đi khiến dây xích sắt trên quần vang lẻng xẻng, mái tóc cũng màu mè, thậm chí còn vuốt ngược lên trời.
“Mày là con gái của chủ nhiệm giáo dục trường này – Thời Vân đúng không?”
“Cậu có chuyện gì sao?” Thời Vân rụt vai tựa lên tường.
Cha mẹ cô ta đều là giáo sư, từ nhỏ đã dạy cô ta lễ nghi đọc sách, lại chưa từng dạy cô ta nên ứng phó với tình huống hiện tại thế nào.
Hơn nữa tính cách của cô ta mềm yếu, lớn lên cũng mềm mại, quả thật là mềm như một đống tương hồ, lúc khẩn trương, gò má căng lên còn hiện ra cái lúm đồng tiền.
Nữ sinh trang điểm đậm giơ tay kéo tóc cô ta: “Đương nhiên có chuyện rồi, cha mày chặn tao ở cổng trường chỉ vì tao đi muộn có mấy phút, không chỉ bắt tao viết bản kiểm điểm mà còn bắt tao phải nhuộm lại tóc nữa, tao không tìm mày thì tìm ai?”
Thời Vân vì bị kéo tóc mà hai mắt hơi đỏ lên, cô ta quật cường không nói thêm gì nữa.
Em gái của cô gái trang điểm đậm trừng mắt nhìn Thời Vân: “Đại ca, chúng ta là Táng Ái gia tộc, cũng không thể bị một ông già cổ hủ dọa sợ được, chúng ta cũng phải từ từ dạy dỗ con gái ông ta, hay là để em cho, xem em có giật trụi tóc nó không.”
Trong mắt Thời Vân nổi lên một tầng sương mù, cô ta nhỏ giọng bảo: “Tôi sẽ tố cáo các cô.”
“Tố cáo bọn tao? Chỉ mày? Xem tao đánh mày thế nào.” Nữ sinh trang điểm đậm cảm thấy mình bị khiêu khích, giơ tay định đấm Thời Vân.
Lúc này, đột nhiên xung quanh truyền tới cười tiếng nhạo: “Đúng là ngu muốn chết.”
“Ai đó?”
Nữ sinh ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh ở đầu ngõ, nam sinh này cũng mặc đồ phong cách Punk, miệng tô đen sì.
“Tôi bảo vệ người này, các cô mau cút đi đi!” Nam sinh đi vào trong ngõ, lạnh lùng ra mệnh lệnh.
Táng Yêu gia tộc nào có thể nhịn, bọn họ xắn tay áo, bộ dáng không sợ trời không sợ đất: “Đúng là phản rồi mà, biết tụi tao là ai không? Chúng tao chính là Táng Yêu gia tộc!”
Nam sinh chẳng buồn nói nhiều, lập tức quật ngã một người.
Thời Vân: “…”
[ @Cảm ơn bạn Vân Nguyễn đã donate 1k cho truyện ạ]