“Đi thôi.” Lục Nhị Cẩu túm balo sau lưng Thời Vân, kéo cô ta rời đi.
Cô gái trẻ vừa chỉnh quần áo, vừa bị lôi đi, cô ta nhìn cách ăn mặc kỳ lạ của nam sinh, nề nếp cũ nhiều năm nay khiến cô ta không có cách nào ở chung với một nam sinh trông lưu manh như thế, cô ta nhỏ giọng bảo: “Cảm ơn anh, tôi về nhà trước nhé.”
Lục Nhị Cẩu xùy một tiếng, liếc mắt nhìn Thời Vân từ trên xuống dưới: “Cô không định tưởng tôi nhìn trúng cô đấy chứ? Đồ ngu ngốc không biết nổi nóng tí gì, đứng ở đó mặc cho người đánh, tôi thấy cô đáng thương giống con chó lang thang nên mới ra tay cứu cô thôi.”
“Nếu cô đã đề phòng tôi như thế, vậy bé ngoan, chăm chỉ học đi nhá”
Lục Nhị Cẩu cười ha ha một tiếng rồi quay người rời đi.
Thời Vân: “…”
Một khoảng thời gian dài sau đó Thời Vân không còn gặp Lục Nhị Cẩu nữa, sau này gặp lại thì Lục Nhị Cẩu đang đánh nhau trong ngõ nhỏ.
Bạn cùng bàn bên cạnh kéo Thời Vân lập tức rời đi.
“Người đó là ai vậy?” Thời Vân chỉ vào Lục Nhị Cẩu.
Bạn cùng bàn nhìn về phía cô ta chỉ, trông thấy Lục Nhị Cẩu, vẫn kéo cô ta chạy như cũ: “Lát nữa nói với cậu sau.”
Chạy đến con đường đông đúc, bạn cùng bàn mua một cái kem que, cô ta vừa ăn vừa nói: “Nam sinh mà cậu vừa chỉ tên là Lục Nhị Cẩu, anh ta rất đáng thương, là một cô nhi, không có tiền đi học, ngày nào cũng lăn lộn ở bên ngoài, chính là một tên du thủ du thực, chẳng qua anh ta đánh nhau rất lợi hại, phần lớn người ở trường chúng ta đều biết anh ta.”
“Đúng rồi, cậu hỏi anh ta làm gì?” Bạn cùng bàn hỏi với vẻ khó hiểu.
Thời Vân hơi hoảng hốt: “Tớ thấy anh ta đánh nhau mạnh quá cho nên mới hỏi.”
“Ui, Thời Vân, không ngờ cậu còn quan tâm đến chuyện này nữa đấy.”
Ngày thường Thời Vân vừa ngoan vừa lễ phép, theo khuôn phép cũ, bình thường ngay cả to tiếng còn không dám nói.
Thời Vân không đáp lời.
Trán của Lục Nhị Cẩu bị thương nhưng cũng không băng bó, ngón tay quẹt một cái rồi thôi, vừa vòng mấy lượt thì cách đó không xa có một thiếu nữ mặc váy trắng đứng đó.
Cô gái trẻ nhìn thấy, do dự một lúc rồi cầm thuốc mỡ trong tay đi qua.
Cô ta cầm thuốc mỡ bằng cả hai tay, hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi.”
Thời Vân không thích nợ ân tình người khác, anh ta giúp cô ta một lần thì cô ta cũng giúp anh ta một lần, coi như sòng phẳng.
Chủ yếu là cô ta không biết nên ở chung với kiểu người như Lục Nhị Cẩu thế nào.
Lục Nhị Cẩu hiểu rõ ý của cô, thuận tay nhận lấy.
Cô gái trẻ ngây thơ không hiểu sự đời, chưa từng chịu khổ gì, quần áo trên người mỗi ngày thay một bộ, lúc nào cũng sạch sẽ không dính bụi trần.
Không giống anh ta, bên cạnh không có một người thân nào, mỗi ngày cần làm công, lại không biết ý nghĩa cuộc sống, chỉ có thể dựa vào đánh nhau để khiến người biết đến tên của mình.
Bọn họ là người ở hai thế giới.
Thời Vân gật đầu với Lục Nhị Cẩu rồi quay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, phía sau truyền tới tiếng huýt sáo, Thời Vân quay đầu lại, Lục Nhị Cẩu giơ thuốc trong tay: “Nhóc, chăm chỉ học nhé.”
Lục Nhị Cẩu vẫn là trang điểm phong cách Punk đó, Thời Vân thậm chí còn không biết anh ta thật sự trông thế nào, cứ cảm thấy người đàn ông này rất dữ.
Cô ta hoang mang gật đầu, đẩy nhanh bước chân rời đi.
Quần thể Punk càng ngày càng lớn, cha mẹ của Thời Vân thân là chủ nhiệm giáo dục vẫn vô cùng nghiêm khắc như cũ, Thời Vân trông thì dễ bắt nạt, khó tránh khỏi có một hai người có tâm địa xấu nhìn chằm chằm vào cô ta.
Miếng vải đen chụp vào đầu, lén dạy dỗ một trận, Lục Nhị Cẩu thân là một thành viên của quần thể này biết gần đây cô ta khá nguy hiểm.
Cô gái nhỏ giống như con thỏ đó chịu chút kinh hãi đã sợ đến mức mắt đỏ hoe, nếu quát một tiếng chỉ sợ sẽ khóc luôn mất.
Rõ ràng biết không quản chuyện của cô ta thêm nữa, nhưng lại không nhịn được mà lén lút bám theo cô ta.
Có lẽ… có lẽ là vì lọ thuốc mỡ đó nên anh ta mới thành ra như vậy.
Thời Vân phát hiện ra không đúng, vẫn luôn cùng những nữ sinh khác về nhà.
Nhưng có một ngày trực nhật, khi cô ta về nhà thì những bạn học khác đã về hết rồi, chỉ có thể đi một mình.
Cô ta đi trên đường đã cảm thấy khác thường, muốn nhanh chóng trốn vào trong cửa hàng bên cạnh nhưng ai ngờ trốn sau cái giá được vài giây lại nhìn thấy Lục Nhị Cẩu.