Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 902 - Chương 902: Cô Con Gái Cưng Theo Nề Nếp Cũ Và Tên Lưu Manh Cả Ngày Lăn Lộn Giang Hồ 3

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 902: Cô con gái cưng theo nề nếp cũ và tên lưu manh cả ngày lăn lộn giang hồ 3

Nam sinh không làm việc đàng hoàng này luôn bám theo cô ta làm gì, Thời Vân cố lấy dũng khí, đột nhiên bước ra, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Rõ ràng là cô ta chiếm lý, nhưng nhìn thấy Lục Nhị Cẩu cao hơn mình một cái đầu, Thời Vân vô thức nuốt nước miếng, cô ta hỏi với vẻ hùng hồn: “Anh, anh đi theo tôi làm gì?”

Vẻ mặt của Lục Nhị Cẩu lập tức hoang mang nhưng sau đó lại bĩu môi cười một cái: “Ai đi theo cô? Đường này chỉ có cô có thể đi sao?”

“…” Thời Vân hít một hơi thật sâu, hơi đè thấp giọng: “Anh đừng đi theo tôi nữa, tôi không thích!”

Cả người Lục Nhị Cẩu căng cứng, nói với vẻ chế nhạo: “Tự mình đa tình.”

Anh ta quay người rời đi.

Thời Vân thấy anh ta đi xa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đi về phía nhà mình.

Nửa đường, đột nhiên bị một thứ gì đó chụp vào, cả người cô ta bị kéo đi, cô ta muốn hô hào nhưng lại bị bịt miệng.

Đến chỗ hẻo lánh, miệng mới được thả ra, cô ta không nhìn thấy người, thấp thỏm bất an: “Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, nếu các người dám làm gì thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Mấy tên phong cách Punk này đưa mắt nhìn nhau, nhướng mày, một nữ sinh trong số đó đá vào cẳng chân của Thời Vân một cái.

Cô gái được nuông chiều da thịt mềm, chân lập tức bầm một cục.

Vừa định ra tay tiếp thì nữ sinh Punk đó đột nhiên bị quật ngã.

Vải chụp trên đầu Thời Vân bị lấy xuống, Lục Nhị Cẩu đứng đối diện với cô, mái đầu phong cách Punk dựng ngược lên trời, anh ta liếc mắt nhìn cẳng chân của cô ta, có hơi phiền não: “Chỉ có cô lợi hại, không cho lão tử đi theo, bây giờ xảy ra chuyện rồi, lão tử thật sự mắc nợ cô mà!”

Thời Vân rụt cổ lại.

“Là anh ta, lần trước chính anh ta đánh chị em của chúng ta.” Một nữ sinh Punk trong số đó chỉ vào Lục Nhị Cẩu.

Lúc này, Thời Vân mới phát hiện ra mấy nữ sinh lần trước muốn dạy dỗ cô ta cũng ở luôn trong này, còn thêm vài nam sinh nữa.

Lục Nhị Cẩu một đánh bảy, dọa Thời Vân sợ hãi la to, cuối cùng khóc lóc lau máu trên mặt anh ta.

“Xin lỗi!” Cô ta từ nhỏ đã theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ từng nghĩ đến mình sẽ gặp phải loại chuyện này, càng không ngờ sẽ gặp được Lục Nhị Cẩu.

Cô ta muốn xem vết thương trên người anh ta, vén áo lên lại sững sờ.

Tuy rằng Lục Nhị Cẩu trông thì gầy nhưng trên người có không ít cơ bắp, thậm chí còn có múi bụng.

Môi trường sinh hoạt từ nhỏ khiến Thời Vân chưa từng tiếp xúc với người khác giới nào ở khoảng cách gần như thế, gương mặt lập tức đỏ bừng, lại nhanh chóng kéo áo của anh ta xuống.

“Tôi đi tìm người, anh đợi tôi.” Thời Vân đứng dậy.

Lục Nhị Cẩu muốn ngăn cản cô ta, giơ tay kéo một cái, bất cẩn lại túm phải ngón tay của cô.

Cơ thể Thời Vân lập tức giống như bị thiêu đốt, cô ta hất văng tay của đối phương ra, chạy ra bên ngoài.

Lục Nhị Cẩu bất tỉnh.

Cha Thời và mẹ Thời sau khi biết chuyện này nổi giận đùng đùng tới cục cảnh sát.

Cha Thời không ngờ giáo dục nghiêm khắc của mình sẽ khiến con gái mình chịu tội, tính cách của ông ta cứng ngắc và nghiêm khắc, nhìn chằm chằm vào mấy học sinh Punk kia.

Dọa mấy học sinh đó rúm ró trong góc.

Chuyện liên quan đến con gái bảo bối của mình nên cha Thời sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, kiên trì tìm luật sư khởi kiện, cho dù không có kết quả cũng phải tố cáo, nhất định phải khiến bọn họ có nỗi sợ tâm lý.

Cha Thời dẫn Thời Vân tới bệnh viện thăm Lục Nhị Cẩu, vốn muốn từ từ cảm ơn chàng trai trẻ, nhưng không ngờ vừa đến bệnh viện lại nhìn thấy quả đầu dựng ngược màu mè hoa lá của anh ta, sắc mặt ông ta lập tức đen như đít nồi.

Công việc nhiều năm khiến ông ta không có cách nào nói chuyện ôn hòa với kiểu nam sinh như vậy, chỉ đặt hoa quả xuống rồi trực tiếp rời đi.

Thời Vân ở bên cạnh giải thích với vẻ thấp thỏm: “Cách ăn mặc của anh kỳ quái quá, cha tôi là giáo sư, ông ấy không chấp nhận được, anh đừng giận, ông ấy rất biết ơn anh vì lần này đã cứu tôi.”

“Không sao.” Lục Nhị Cẩu sờ mái tóc của mình, sau đó im lặng không nói gì nữa.

Sau một tuần, Lục Nhị Cẩu ra viện đã cắt tóc ngay, để đầu đinh, lớp trang điểm trên mặt cũng lau sạch.

Thời Vân bước ra khỏi trường học, vừa định về nhà thì phía sau có người gọi cô ta.

Cô ta quay đầu lại, cả người lập tức ngây ra.

 


Bình Luận (0)
Comment