“Tư thế này không ổn lắm…” Cô lại cúi đầu nhìn kỹ, chỉ vào màn hình, có hơi bực mình: “Anh nhìn còn xuất hiện cả bóng chồng đây này, còn cả động tác này cũng không đẹp, biểu cảm lúc cúi mặt của em mà anh cũng chụp lại? Hơn nữa còn chụp em lùn như thế nữa, da cũng đen đi một tông.”
Tiết Ngạn giảo biện, thấp giọng bảo: “Rất đẹp.”
“Đẹp sao?” Lục Giai Giai tức đến bật cười, giơ tay nhéo tai Tiết Ngạn.
Vừa định oán trách vài câu thì cách đó không xa truyền tới tiếng cười, Lục Giai Giai quay đầu nhìn qua, là hai người nước ngoài.
Bọn họ dùng tiếng Anh trao đổi.
“People in Eastern countries are really afraid of their wives.” (Người ở các quốc gia phương Đông đúng thật là sợ vợ.)
Lục Giai Giai: “…”
Cô buông tay ra, kêu Tiết Ngạn tiếp tục chụp, chân giẫm lên bãi cát, qua mười mấy giây lại quay về xem ảnh.
Tiết Ngạn thật sự không có thiên phú chụp ảnh, có sự so sánh với Bạch Đoàn, cô thật sự không có cách nào nhìn thẳng vào khả năng chụp ảnh của anh.
Cục bông nhỏ chụp cho cô giống như tiên nữ, còn Tiết Ngạn chụp cô…
Không thể nói là vô cùng khó coi, đại khái thì đường nét vẫn còn…
“Không chụp nữa, ngày mai chụp sau.” Lục Giai Giai cất máy anh đi với vẻ uất ức, đang định đi ăn cơm trước.
Tiết Ngạn ở cách đó không xa cầm lấy máy ảnh, thời điểm này vừa mới có máy ảnh cỡ nhỏ, rất ít người có thể sở hữu nó, nhưng nhà họ Tiết có tiền nên mua được rất dễ.
Anh trầm giọng bảo: “Chụp không đẹp, anh có thể quay em.”
Lục Giai Giai nghi ngờ: “Anh có thể quay đẹp được không đó?”
Lúc này, có một người bạn nước ngoài đi qua bên cạnh cô, người bạn này nói tiếng Hán bập bẹ: “Cô gái phương Đông xinh đẹp, cô muốn chụp ảnh sao? Tôi cảm thấy cô rất xinh đẹp và ưu nhã, tôi có thể chụp cho cô.”
Anh ta nói rồi lấy máy ảnh số của mình ra, cho Lục Giai Giai nhìn phong cảnh mà anh ta đã chụp: “Tôi từng học qua chụp ảnh chuyên nghiệp, cho dù là cảnh vật hay là người đều có thể bắt được điểm đặc sắc, cảnh sắc ở đây rất đẹp, tôi nhất định có thể chụp cô rất xinh.”
Lục Giai Giai rất vui vẻ, cô cảm thấy người đàn ông này vô cùng biết nói chuyện, vậy mà lại nói cô là cô gái phương Đông xinh đẹp.
Trông mong vào Tiết Ngạn đúng là không có khả năng, cô nhanh chóng lấy máy ảnh sổ ra: “Vậy làm phiền anh chụp vài bức giúp tôi với.”
“Được, cô gái phương Đông xinh đẹp, tôi nhất định sẽ chụp cô thật xinh.”
Bàn tay cầm máy ảnh của Tiết Ngạn siết chặt, vẻ mặt tối tăm hẳn đi.
Lục Giai Giai kêu anh qua bên cạnh ngồi đợi, sau đó vui vẻ đi chụp ảnh.
Cô đứng trong nước biển, độ cao chỉ vừa qua mắt cá chân, cô chạy một vòng, sau đó quay về nhìn hiệu quả.
“Anh chụp thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả cục bông nhỏ nhà chúng tôi nữa.” Quả nhiên là dân chuyên có khác.
Lục Giai Giai xem các bức ảnh, người bạn nước ngoài này rất biết bắt khoảnh khắc, nước biển và bầu trời màu cam phía sau lưng đều rất đẹp.
Cái váy lụa màu xanh mà cô mặc trong bức ảnh bị gió thổi bay lên, tạo thành gợn sóng bên chân, mái tóc bay bổng, cực giống một bức ảnh nghệ thuật, bản thân cô cũng cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi.
Tiết Ngạn sáp lại gần xem một cách im hơi lặng tiếng, anh hơi cúi mắt nhìn Lục Giai Giai trên màn hình.
Thật sự đẹp… nhưng lại là người đàn ông khác chụp ra.
Buổi tối Lục Giai Giai và Tiết Ngạn ăn cơm, ăn xong cơm lại nếm thử hoa quả sau bữa ăn, cô ngồi trên cái ghế du lịch mềm mại, rót một ly rượu vang với vẻ nhàn nhã.
Cô không thích uống rượu cho lắm, nhiều năm như vậy cũng chưa uống đến mấy lần, hôm nay nổi hứng thú mới uống một ly rượu vang to.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn với vẻ u ám, cũng không hề ngăn cản.
Quả nhiên Lục Giai Giai uống say, Tiết Ngạn thành thạo cõng cô về khách sạn.
Trên đường, Lục Giai Giai tự tìm đường chết, cô bám vào vai anh, nhìn sườn mặt anh: “Em có nói chọn anh sao? Thả em xuống, em muốn tìm người trẻ hơn.”
“…” Tiết Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Cả đời này em cũng không có cơ hội đâu.”
Cõng về đến phòng, Lục Giai Giai vừa ngồi lên giường đã bất an, một mực đòi chạy ra ngoài nhìn người đàn ông trẻ tuổi hơn.
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng mở máy ảnh.
“Em muốn chọn mấy người?” Anh hỏi.
Lục Giai Giai trừng mắt: “Đương nhiên càng nhiều càng tốt rồi, anh dữ như vậy, em phải chọn bảy, tám người dịu dàng, dù sao em cũng có tiền, em muốn bao nuôi bọn họ!”
Cô càng nói càng hăng hái: “Anh đã già rồi, không được.”
Vẻ mặt của Tiết Ngạn lập tức u ám hẳn đi, anh vốn chỉ muốn quay lại một bằng chứng, tránh cho tiểu oan gia này tỉnh lại không chịu nhận.
Không ngờ lại nói anh già, không được.
Anh già rồi nhưng làm cô thì vẫn được.
“Lục Giai Giai.” Tiết Ngạn nghiến răng nghiến lợi.
“Gọi cái gì mà gọi? Phiền chết đi được.” Lục Giai Giai nhìn gương mặt u ám đó của anh mà lẩm bẩm.