Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 906 - Chương 906: Lục Giai Giai, Lá Gan Của Em Lớn Quá Nhỉ

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 906: Lục Giai Giai, lá gan của em lớn quá nhỉ

“Hôm nay cho người khác chụp ảnh giúp em, còn nói anh không được, Lục Giai Giai, lá gan của em lớn quá nhỉ!”

“Xưa nay gan em vẫn luôn lớn!”

“…”Thời tiết nóng, Lục Giai Giai có thói quen tắm rửa, Tiết Ngạn tắt máy quay, đưa cô vào nhà tắm, sau đó mở vòi hoa sen bên trên ra.

Chỗ mà bọn họ mở vốn là khách sạn tình nhân, cửa phòng tắm đều là trong suốt.

Khói bay lên, đọng lại những giọt nước trên cửa kính.

Ngày hôm sau Lục Giai Giai tỉnh lại cả người từ trên xuống dưới đều khó chịu, nhưng cứ cố tình cô chẳng nhớ gì cả.

Tiết Ngạn nằm ngủ bên cạnh cô, trên hông phủ một lớp chăn mỏng, trên vai có vài vết cào, tình hình của hai người vừa nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô mệt đến khó ở, nằm ở bên cạnh ngủ tiếp.

Tiết Ngạn tỉnh dậy lại đòi tính sổ với Lục Giai Giai, anh còn không quên nói lại chuyện vợ bảo anh không được vào hôm qua cho cô nghe.

Anh thậm chí còn nghi ngờ Lục Giai Giai đã nhịn rất lâu, cố tình không nói.

Không phải đều là sau khi say mới nói lời thật lòng hay sao?

“Tối qua em say rượu.”

“Ừm.” Lục Giai Giai cầm trái cây đặc sản lên cắn một miếng, mở điều hòa, mặc váy có đai đứng nhìn biển trước cửa sổ sát đất.

“…” Tiết Ngạn không trút được giận, anh trầm giọng: “Hôm qua em nói muốn ném anh đi, sau đó tìm bảy, tám người đàn ông dịu dàng và trẻ tuổi hơn.”

Động tác của Lục Giai Giai hơi dừng lại: “Em không tin.”

Làm sao cô có khả năng đi tìm người đàn ông khác được, sau khi say mới nói lời thật lòng, nói không chừng cô đã nói lời tâm tình gì đó với anh rồi.

Lục Giai Giai lộ ra vẻ mặt đừng hòng lừa được cô.

Anh biết ngay cô sẽ không thừa nhận, Tiết Ngạn đi đến bên cạnh mở máy quay, phát lại video hôm qua đã quay.

Lục Giai Giai nhìn qua với vẻ nghi ngờ, nhìn thấy mình trong video rất hùng hổ.

“Đương nhiên càng nhiều càng tốt rồi… em sẽ bao nuôi bọn họ!”

Lục Giai Giai: “…”

“Lục Giai Giai, là anh không được sao?” Tiết Ngạn ở bên cạnh hỏi.

Giọng nói của anh quá trầm thấp và khàn, bay đến bên tai cô giống như lời nguyền, cô ngây người tại chỗ, chỉ cần bất cẩn một cái là lửa sẽ bén lên người.

“…” Trong lúc nhất thời cô lại không biết nên dỗ anh thế nào.

Điều quan trọng là sao sau khi cô say lại có bộ dáng này? Còn đòi bao nuôi tiểu thịt tươi nữa?

Tròng mắt của cô không biết nên nhìn đi đâu, môi mấp máy với vẻ chột dạ, khởi động trích lời của nữ cặn bã: “Em say rượu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đây cũng không phải lời thật lòng của em, anh biết trong lòng em đều là anh…”

“Anh biết trong lòng em đều là anh.” Anh thấp giọng bảo.

Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô giữ cánh tay Tiết Ngạn với vẻ lấy lòng, cười rạng rỡ: “Sau này em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, vừa uống là phát điên liền, bị rượu khống chế đầu óc mình, em thật sự quá vô dụng…”

“Mấy chuyện này đều không quan trọng, em nói anh không được là có ý gì?”

“…”

Ngón tay của Tiết Ngạn nhéo gò má của Lục Giai Giai, nhìn cô vài giây: “Mấy ngày nay không cần ra ngoài chơi nữa, chúng ta thảo luận về vấn đề này trước đã, đợi khi nào giải quyết xong, lúc đó chúng ta lại ra ngoài sau.”

Tiết Ngạn chú trọng vào bảo dưỡng, vẫn luôn tập thể dụng, anh muốn sống lâu hơn, ít nhất cũng phải sống trước mặt Lục Giai Giai.

Anh muốn sắp xếp xong toàn bộ mọi thứ cho cô rồi mới rời khỏi thế giới này.

Không ngờ đến bây giờ lại mang tới tác dụng, anh nhất định phải cho vợ anh biết cho dù anh có bao nhiêu tuổi cũng vẫn được.

Cô bị anh bắt liên tiếp hai, ba ngày không ra khỏi phòng, cuối cùng năn nỉ cầu xin, còn viết bản kiểm điểm.

Ngón tay cô run rẩy viết chữ, vừa viết vừa nói: “Em đảm bảo sau này em sẽ không nói tìm người khác nữa, cũng sẽ không nói bao nuôi tiểu thịt tươi, chỉ yêu một mình Tiết Ngạn…”

Viết bản kiểm điểm một trăm chữ còn điểm chỉ lên đó, sau khi nghỉ ngơi một ngày mới chống lưng ra ngoài tiếp tục chơi.

Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi dạo khắp trời nam đất bắc, bên này, Lục Nhị Cẩu tới công trường ở Thâm Quyến làm công, học nghề gạch ngói, học hàn điện, lại học trộm một chút, thậm chí buổi tối còn học thêm vài chữ.

Anh ta làm việc cần mẫn, có người anh em chơi với anh ta không tồi hỏi: “Nhị Cẩu, tại sao anh lại làm việc liều mạng như thế, nuôi mẹ già ở nhà hả?”

“Không có, bây giờ tôi là một cô nhi.” Lục Nhị Cẩu cũng không hề giấu diếm: “Tôi gom tiền để lấy vợ tôi.”

“Nhị Cẩu, anh có vợ sao? Anh tìm người thế nào vậy?”

“Cô ấy sắp thi đại học, tôi phải kiếm rất nhiều tiền mới có cơ hội lấy cô ấy.”

“Thi đại học?” Cô gái có thể thi đại học đều là phượng hoàng vàng, người anh em không coi trọng cho lắm, anh ta nhìn Lục Nhị Cẩu mang vẻ mặt mong đợi, chỉ có thể nhắc nhở: “Nhị Cẩu, người vợ tương lai của anh là sinh viên đại học, chẳng qua… anh coi tên của anh đi, Nhị Cẩu, Nhị Cẩu, không xứng bao nhiêu.”

Động tác cắn bánh bao của Lục Nhị Cẩu hơi dừng lại.

Lục Nhị Cẩu, Thời Vân, nghe qua quả thật không xứng tí nào.

Vậy anh ta nên đổi tên thôi.

Lục Nhị Cẩu cầm quyển từ điển lên lật nhìn, định đổi một cái tên mới trên hộ khẩu.

Tên gì mới hay đây?

Anh ta nghĩ cẩn thận hết hai ngày, cuối cùng đặt một cái tên mới cho mình.

Lục Trung Toàn!

 


Bình Luận (0)
Comment