Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 907 - Chương 907: Cậu Cũng Xứng 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 907: Cậu cũng xứng 1

Gần đến tết, Lục Nhị Cẩu về quê tốn không ít sức lực để đổi tên, chạy hết nửa tháng, trước khi nhân viên công tác nghỉ lễ khó khăn lắm mới giải quyết xong.

Anh ta nhìn ba chữ Lục Trung Toàn trên sổ hộ khẩu, khóe môi nhếch lên.

Lục Trung Toàn thuê một căn nhà không tồi trong huyện để đón tết, kiếm được tiền, anh ta mua một bộ quần áo dày mặc lên người, chạy một ngày mới về đến nhà nhóm bếp lò lên.

Trong phòng dần ấm áp nhưng Lục Trung Toàn nhìn căn phòng quạnh quẽ lại yên tĩnh dần.

Sắp đến năm mới rồi lại đổ một trận tuyết to, trận tuyết này rất lớn, phủ trên mặt đất một tầng rất dày.

Thời Vân ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn đám trẻ ở bên ngoài chơi đắp người tuyết với ánh mắt ngưỡng mộ, cô ta chưa bao giờ từng chơi mấy thứ này, mỗi năm đều nhìn người khác chơi.

“Thời Vân, sắp qua năm cũ rồi, qua đây cha dạy con luyện chữ bút lông, đến khi ấy còn dán câu đối.” Cha Thời ở phòng khách gọi.

Thời Vân kéo rèm cửa vào, đáp: “Vâng ạ.”

Thời Vân luyện chữ bút lông nhiều năm, viết chữ tiểu triện rất đẹp, sau khi viết xong cô quay về phòng, tiếp tục nhìn đám trẻ mười hai, mười ba tuổi ở bên ngoài chơi đắp người tuyết.

Cô ta đã luyện chữ bút lông từ khi còn rất nhỏ, bây giờ lớn rồi cũng không tiện chơi đắp người tuyết, hơn nữa tính cách mà cô ta luyện thành trong nhiều năm khiến cô ta cũng không có cách nào gia nhập với mấy đứa trẻ đó.

Nhưng đến tối, cô ta nhìn tuyết phản quang bên dưới ánh đèn đường, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mặc áo bông rất dày, quấn khăn quàng cổ lên, chụp tai vào rồi lén lút ra khỏi cửa.

Thời Vân cầm tuyết trên mặt đất, muốn đắp một người tuyết nhỏ, cô ta vo tuyết một cách vụng về, tốn hết nửa tiếng cuối cùng cũng vo ra được một quả cầu tuyết lớn.

Cô ta thò đầu nhìn người tuyết bên cạnh, muốn học theo bọn họ đã làm thế nào.

Cô ta đi lại gần, dưới chân trơn trượt một cái, cả người ngửa ra sau.

Thời Vân nhắm mắt, kết quả lại không hề ngã xuống đất, ngược lại có người đỡ eo cô ta, Thời Vân lập tức quay đầu nhìn ra sau.

Lục Nhị Cẩu cũng mặc rất dày, anh ta cúi đầu vừa cười vừa nhìn Thời Vân.

Anh ta hỏi: “Sao mỗi lần gặp em, hình như em đều gặp nguy hiểm hết vậy, có phải ông trời phái lão tử xuống đây cứu em không?”

Mấy tháng này Lục Nhị Cẩu trông có hơi khác, anh ta vốn có đường nét gương mặt thâm thúy, đứng dưới ánh đèn trông lại càng cương nghị hơn lúc trước khi anh ta đi.

Thời Vân nghĩ đến lời mà Lục Nhị Cẩu đã nói hôm rời đi đó, gương mặt nhỏ trắng trẻo nhanh chóng nóng lên, cô lập tức đứng vững lại: “Sao anh lại ở đây?”

“Thì nhớ em.”

“…” Lời tỏ tình to gan này giống như gợn lên sóng to gió lớn trong cuộc sống bình lặng của Thời Vân.

Cô ta không biết nên trả lời thế nào.

Lục Nhị Cẩu nói tiếp: “Anh đã làm một chuyện lớn, một chuyện vô cùng muốn cho em biết.”

“Là gì?” Gương mặt dưới khăn quàng cổ của Thời Vân nóng đến phát nhiệt, đầu óc cô ta có hơi mơ hồ.

“Anh đã đổi tên rồi, sau này không tên là Lục Nhị Cẩu nữa, anh tên là Lục Trung Toàn.” Lục Trung Toàn lại gần Thời Vân hơn một chút, thấp giọng hỏi: “Em biết tại sao anh lại đổi tên không?”

Mũi chân của Thời Vân hơi nhúc nhích, cô ta khẩn trương muốn đẩy anh ta ra rồi chạy đi, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Tại sao lại đổi tên?”

“Vì anh cảm thấy Lục Nhị Cẩu với cái tên Thời Vân này không xứng, Lục Trung Toàn còn đỡ, trúng ý thành toàn, anh nói muốn lấy em làm vợ, nói không chừng đổi tên sẽ đổi vận.”

“…” Thời Vân nhúc nhích chân, cô ta cúi đầu lí nhí nói: “Chúng ta không hợp đâu.”

Con đường mà cô ta và con đường mà Lục Trung Toàn đi khác nhau.

Lục Trung Toàn hơi dừng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt không để ý: “Anh biết bây giờ chúng ta không hợp, nhưng không phải năm sau em mới thi đại học hay sao? Bây giờ không thể yêu đương, ai biết sau này chúng ta có hợp hay không?”

Thời Vân nhìn tuyết trên đất: “Tại sao anh lại thích tôi?”

Lục Trung Toàn nghĩ ngợi, thật ra anh ta cũng không thể nói ra lý do cụ thể, nhưng anh ta vừa gặp được Thời Vân đã rất thích cô ta rồi.

Anh ta lúng túng đáp: “Anh cảm thấy em đáng yêu, chính là thích thôi.”

Cô ta ngoan ngoãn bày tỏ: “Nhưng có khả năng tôi không thích anh.”

“Không sao, ai biết được tương lai chứ?” Lục Trung Toàn nhìn quả cầu tuyết mà Thời Vân nặn, đi về phía trước hỏi: “Em muốn đắp người tuyết sao? Anh có thể dạy em, lúc nhỏ anh đắp người tuyết rất lợi hại.”

 


Bình Luận (0)
Comment