Anh ta nói xong đã bắt đầu ra tay, quay đầu thấy cô gái trẻ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ: “Không phải muốn đắp người tuyết sao? Còn không qua đây.”
Thời Vân: “…”
Lục Trung Toàn giống như anh ta đã nói, đắp người tuyết thật sự rất lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi như vậy chỉ còn thiếu mỗi cái đầu nữa là xong.
Thời Vân đặt toàn bộ quả cầu tuyết đã lăn xong đến trước mặt Lục Trung Toàn, anh ta không để ý mà nắm lấy tay cô ta.
Hai người đồng thời cứng người, Thời Vân vội vàng rút tay về, đồng thời lườm Lục Trung Toàn một cái.
Lục Trung Toàn cảm giác tay của vợ tương lai thật mềm, chạm một cái thì đã sao, anh ta còn giúp cô ta đắp người tuyết nữa cơ mà.
Anh ta quay đầu qua với vẻ mặt bình tĩnh, cầm quả cầu tuyết rồi đặt lên.
“Xem, người tuyết mà chúng ta đắp đã xong.” Lục Trung Toàn quay đầu nở nụ cười với Thời Vân.
Khóe môi của cô ta hơi nhếch lên, dưới ánh đèn, đôi mắt cong lại, ngoan muốn đòi mạng.
Lục Trung Toàn lập tức ngây người, anh ta chợt bảo: “Thật ra em làm vợ anh cũng có rất nhiều lợi ích đấy chứ, sau này tiền của anh đều đưa hết cho em, sẽ không để bất cứ người nào bắt nạt em, càng bằng lòng đánh đổi mạng mình vì em. Nếu em không gả cho anh, em sẽ phải nghĩ người đàn ông mà em gả cho đó có thể làm những chuyện này vì em hay không.”
Trái tim của Thời Vân đập rất nhanh, trái tim của thiếu nữ là thứ dễ dàng dao động nhất, nhưng cô ta vẫn rất lý trí: “Thứ mà đàn ông nói và làm được đều khác nhau.”
“Anh mau về nhà đi, tôi phải về ngủ đây.” Thời Vân chạy về phía tòa nhà nhà mình.
Lục Trung Toàn nhìn bóng lưng của cô ta, chỉ hận không thể hô ra lời phản bác: “Lão tử là mấy người đàn ông đó sao? Anh nói chắc như đinh đóng cột, vậy mà lại so anh với mấy tên đàn ông phụ tình đó!”
Ngày hôm sau, mẹ Thời rời giường nhìn thấy trong khu tập thể gia đình có thêm một người tuyết nữa mà hơi nghi ngờ: “Mẹ nhớ tối hôm qua lúc ngủ chỉ có một con, sau đột nhiên lại biến thành hai con vậy, lẽ nào là mẹ nhớ lầm sao?”
Động tác lau mặt của Thời Vân dừng lại, không nói gì cả.
Buổi tối trừ tịch, bên ngoài giăng đèn kết hoa, thậm chí còn có một đêm hội nhỏ, trước đây Thời Vân chưa bao giờ ra ngoài, tình cảm giữa hai vợ chồng cha Thời và mẹ Thời rất tốt, thường xuyên cùng nhau ra ngoài xem đèn hoa.
Sau khi hai người ra ngoài, Thời Vân nhìn đèn trong nhà, cô ta vô thức nhìn xuống bên dưới tòa nhà từ cửa sổ nhà mình, trông thấy Lục Trung Toàn đang dựa lên đèn đường.
Khi anh ta nhếch khóe môi cười trông rất đẹp trai, mà cũng xấu xa nữa, loại nam sinh này giống như cây anh túc, rất dễ thu hút nữ sinh.
Lý trí của Thời Vân nói với cô ta rằng cô ta và Lục Trung Toàn không có khả năng, chỉ đành phất tay với anh ta kêu anh ta đi.
Lục Trung Toàn lại vẫy tay ngược lại.
Thời Vân đứng bên cạnh cửa sổ rời đi, hơn nữa cũng không xuống dưới, Lục Trung Toàn biết cô ta đang từ chối mình.
Trước đây anh ta không có mục tiêu đời người, trở nên tốt hơn hay trở nên xấu hơn đều dựa vào tâm trạng, nhưng đã xuất hiện Thời Vân rồi, anh ta cảm thấy thế giới đều sáng ngời hơn hẳn, anh ta cũng muốn trở nên ưu tú hơn, muốn lại gần cô ta hơn.
Thật ra, ngay từ đầu anh ta đã biết đây không phải một con đường dễ đi.
Chỉ từ chối đơn giản cũng không chứng minh cô ta sẽ không động lòng với anh ta.
Thời Vân lại xem tivi khoảng nửa tiếng, tâm trạng của cô ta phiền muộn, lén đi đến cửa sổ liếc mắt nhìn.
Quả nhiên Lục Trung Toàn vẫn còn đứng ở đó.
Cô gái nhỏ giống một con thỏ, thò đầu tới từng chút một, đôi mắt to của cô ta luôn mang theo hơi nước, chỉ cần xung quanh có ánh sáng sẽ vô cùng long lanh ướt át.
Lục Trung Toàn lại vẫy tay.
Thời Vân mím môi, quấn khăn quàng cổ lên rồi chạy xuống, cô ta chạy bước nhỏ tới trước mặt Lục Trung Toàn, nhỏ giọng bảo: “Anh đi đi, sau này đừng tới nữa.”
Lục Trung Toàn lại nói: “Dẫn em tới một chỗ.”
Cô gái trẻ do dự vài giây: “Chỗ nào?”
Lục Trung Toàn kéo tay áo cô chạy đi, phía xa mang tới một cơn gió khiến khăn quàng cổ màu đỏ tung bay.
Thời Vân chưa bao giờ chạy một cách càn rỡ như vậy cả, cô ta muốn dừng chân nghỉ một chút, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra chạy như vậy hình như cũng rất vui.
Lục Trung Toàn dẫn Thời Vân đến hội đèn lồng, bên trong có rất nhiều đứa trẻ chạy qua chạy lại, anh ta muốn mua một cái đèn hoa đăng cho cô ta.
Lúc nhỏ Thời Vân cũng từng cầm đèn hoa đăng, đều là ngoan ngoãn nghe lời đi bên cạnh cha Thời và mẹ Thời, theo khuôn phép cũ, yên tĩnh vô cùng.
Lục Trung Toàn lại dạy cô ta lúc cầm đèn hoa đăng có thể đung đưa một chút, ngọn lửa hơi lay động cũng sẽ rất đẹp.