Tháng chín khai giảng, lần đầu tiên Thời Vân bước chân đến vùng đất Thâm Quyến này, nhưng nơi này quá rộng lớn, đến đâu cũng là tòa nhà cao tầng.
Người đi đường qua lại vội vã, đông như mắc cửi, cô ta không nhìn thấy cũng không tìm được người có thể giúp mình đắp người tuyết đó đâu.
Đến bây giờ Thời Vân vẫn chưa biết mình có cảm giác gì với Lục Trung Toàn nữa.
Thích sao? Cô ta không biết.
Có đôi khi cô ta sẽ nghĩ đến anh ta, cũng sẽ nằm mơ thấy anh ta.
Nhưng cô ta biết thế là không đúng, cô ta với Lục Trung Toàn không có khả năng, cô ta không thể bước sai đường được.
Bắt đầu từ sau cái đêm hôm đó Lục Trung Toàn cũng không còn xuất hiện nữa, mẹ Thời dần dần cũng quên mất tên lưu manh này.
Bà ta dặn dò: “Tiểu Vân, đến trường đại học đừng tùy tiện yêu đương, cẩn thận bị người ta lừa.”
Thời Vân từ nhỏ đã rất ngoan, loại tính cách mềm yếu này rất dễ bị nam sinh bắt nạt, có đôi khi mẹ Thời lo lắng đến không ngủ được, chỉ sợ con gái vì nhất thời động lòng mà hủy hoại cuộc đời mình.
Thời Vân gật đầu.
Gần đây Lục Trung Toàn vô cùng bận, anh ta cũng không biết tại sao công ty lại coi trọng anh ta đến thế, sắp xếp chương trình học dày đặc cho anh ta, không ngừng học bổ túc kiến thức mới, buổi tối còn phải tới lớp học đêm.
Toàn bộ thời gian gần như đều bị chiếm hết.
Lục Giai Giai ngồi trên ghế xích đu nhìn bức ảnh của Lục Trung Toàn.
Cha thối lúc còn trẻ cũng rất đẹp trai, chẳng qua sao lớn lên lại xấu xa như vậy? Nhìn mặt cứ như tên đàn ông cặn bã ấy.
Cô lại cầm ảnh của Thời Vân lên, vẫn là mẹ dịu dàng, cũng không cần lo lắng một chút nào.
Lục Giai Giai định cất ảnh của Thời Vân vào trong két bảo hiểm, sau đó nhìn ảnh của Lục Trung Toàn mà thở dài.
Lo quá đi mất!
Bạch Đoàn cầm một cốc sữa bò đi vào thư phòng, sau khi lại gần trông thấy Lục Giai Giai đang nhìn một thanh niên trẻ.
Bạch Đoàn: “…”
“Khụ.” Cậu nhắc nhở.
Lục Giai Giai nhanh chóng lật tấm ảnh lại, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn cục bông nhỏ: “Gì thế?”
Bạch Đoàn thấp giọng: “Mẹ, mẹ thật sự chê cha con lớn tuổi rồi sao?”
Lục Giai Giai: “…”
Ngược lại Bạch Đoàn không tin cô có thể bao nuôi tiểu thịt tươi, chỉ là… cho dù chỉ nhìn bức ảnh cũng có thể khiến hũ dấm nào đó nổi giận.
Cậu nhỏ giọng: “Con cũng thấy cả rồi, lớn lên trông cũng được, nhưng vẫn kém xa cha con lúc trẻ.”
“Con đang nói lung tung gì thế?” Lục Giai Giai giơ tay nhéo tai Bạch Đoàn.
Đây là cha cô đó!
…
Dần dần Lục Trung Toàn bắt đầu tiếp xúc với nghiệp học, tiền lương tăng lên gấp đôi, cùng với học hành, anh ta đã mở ra nhiều cánh cửa lớn tới thế giới hơn.
Sau khi Thời Vân đỗ đại học Thâm Quyến, Lục Trung Toàn từng trở về một chuyến, lúc đó nhà họ Thời bày một mâm cỗ, trong khu tập thể gia đình đều biết Thời Vân đã thi đỗ trường đại học trọng điểm ở Thâm Quyến.
Sau khi Lục Trung Toàn kiếm được một khoản tiền lớn đã đi tìm Thời Vân, anh ta cũng không biết cô ta học chuyên ngành nào, chỉ có thể ngồi xổm ở quán cơm này đợi, ngồi mãi, liên tiếp một tuần mới tìm được Thời Vân.
Một khắc Thời Vân nhìn thấy Lục Trung Toàn cũng sững sờ.
Bản thân cô ta cũng cảm giác được sự thay đổi của anh ta.
Hãng quần áo của anh ta cũng đã thay đổi, bên dưới mặc quần âu, bên trên mặc áo sơ mi, dáng người hoàn toàn có thể chống đỡ được, nét mặt thâm thúy mang theo vài phần chín chắn từng trải, mấy nữ sinh qua đường đều nhìn trộm anh ta.
“Tìm mấy ngày mới tìm được em.” Lục Trung Toàn chạy nhanh tới.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh thức thời đi trước, trên mặt Thời Vân hơi nóng: “Sao anh lại tới đây?”
Cô ta đã cố gắng từ từ quên đi Lục Trung Toàn.
Lục Trung Toàn lại rất đúng lý hợp tình: “Không phải anh đã nói sẽ lấy em làm vợ hay sao? Đương nhiên anh phải thường xuyên tới thăm em rồi, bớt cho em lại quên mất anh. Em đừng có áp lực, có thể thích anh thì thích anh, không thể thích anh… lúc không thể thích anh lại nói sau…”
Thời Vân sợ xung quanh có người nghe được mấy lời hung bạo này của anh ta, vội dẫn anh ta đi ra công viên.
Cô ta mặc một cái áo khoác màu hồng phấn, người bình thường không áp được kiểu màu như vậy, nhưng làn da của Thời Vân trắng, mắt to, collagen tràn đầy, cho nên màu này ngược lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô ta.
Lục Trung Toàn nhìn chằm chằm vào Thời Vân.
Thời Vân cảm giác được gương mặt mình giống như bốc hỏa, khiến cho đầu óc không biết nên nói gì mới phải. Cô ta đứng bên cạnh cái ghế dài với vẻ mất tự nhiên: “Anh đừng tới tìm tôi nữa, sẽ lãng phí thời gian của anh.”