Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 911 - Chương 911: Thời Vân, Anh Chính Là Anh Hùng Mà Em Đang Đợi 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 911: Thời Vân, anh chính là anh hùng mà em đang đợi 1

Lục Trung Toàn không trả lời, tắm một cái rồi lên giường ngủ.

Lục Giai Giai xuống máy bay mới bắt đầu nhìn tư liệu về Lục Trung Toàn, đôi mày của cô hơi nhúc nhích: “Cha… trước đây cha tên là Lục Nhị Cẩu?”

Chẳng trách cô chưa bao giờ biết đến cái tên này, cha thối giấu cũng rất kỹ đấy.

“Mới đổi xong.” Tiết Ngạn khoác áo ngoài vào cho cô: “Bây giờ cha nghèo rớt mồng tơi, mấy năm trước ăn không ngồi rồi, cũng không có học lực, chỉ sợ không lấy được vợ.”

Lục Giai Giai: “…”

Lúc đầu cô cũng nghi ngờ cha ở thời hiện đại của mình sao lại lấy được mẹ cô, dù sao thì thân phận của hai người cũng khác nhau, môi trường sống từ nhỏ cũng đã khác rồi.

Có lẽ… có nguyên do của nó cả.

Tìm được Lục Trung Toàn, tất cả đều giải quyết dễ dàng, tại sao anh ta lại trở thành nhà giàu mới nổi một cách thuận lợi như thế, cuối cùng lấy được Thời Vân.

Cô làm con gái của bọn họ vài năm, sau khi trưởng thành lại thúc đẩy bọn họ, giúp đỡ bọn họ về mặt kinh tế.

Vô hình chung tất cả mọi thứ dường như đã sớm có ý trời.

Lục Giai Giai nghĩ ngợi, vẫn quyết định đi gặp cha thối khi còn trẻ một lần.

Hai người bọn họ lái ô tô đến nơi Lục Trung Toàn làm việc, Lục Giai Giai vừa đến công trường trái tim đã hơi đau đớn, cách mục tiêu càng gần lại càng khó chịu.

Tiết Ngạn nhíu mày, anh im hơi lặng tiếng siết chặt quyền.

Đầu ngón tay của Lục Giai Giai siết áo Tiết Ngạn, trên trán toàn là mồ hôi mịn, cô cảm giác mình sắp ngất đi luôn rồi, yếu ớt bảo: “Không thể đi thêm nữa…”

Không chỉ tim bắt đầu đau mà cả người từ trên xuống dưới đều đau, sắc mặt của cô trắng bệch, Tiết Ngạn kiềm chế cơn khó chịu trên người, lập tức dẫn cô rời đi.

Điều kỳ lạ là sau khi bọn họ cách xa mảnh đất trống này, triệu chứng lập tức giảm đi dần, chưa đến mười mấy phút đã hoàn toàn hồi phục.

Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đưa mắt nhìn nhau, hai người lại đi về phía Lục Trung Toàn làm việc, sau khi cách càng ngày càng gần, triệu chứng vừa rồi lại bắt đầu lại.

Cuối cùng Lục Giai Giai cũng hiểu ra, cô với Tiết Ngạn đều không thể lại gần Lục Trung Toàn, càng không thể gặp mặt.

Có lẽ là đang cảnh cáo cô không thể thay đổi lịch sử, bằng không chỉ có thể thanh trừng cô.

Lục Giai Giai và Tiết Ngạn trở về nhà mình ở Thâm Quyến.

Tiết Ngạn ôm cô từ phía sau: “Không thể gặp thì không thể gặp, em yên tâm, anh sẽ tìm người giúp ông ấy.”

Lục Giai Giai gật đầu, cô nhìn mặt trời: “Ừm, dù sao chuyện nên xảy ra cũng sẽ xảy ra, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau thôi, có thể tìm được bọn họ đã là ông trời đang giúp em rồi, anh nói xem, có phải chúng ta là luân hồi gặp lại không?”

Cô bật cười, có lẽ đây chính là món quà mà ông trời tặng cho cô.

Sau một tuần, Lục Trung Toàn đang bốc gạch thì một người đàn ông mặc tây trang đi qua: “Cậu chính là Lục Trung Toàn?”

Lục Trung Toàn đứng dậy, đôi mắt đen nhìn người đàn ông trước mặt: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi nghe nói cậu làm việc vô cùng cố gắng, có muốn học làm nghề sửa chữa với tôi không?”

“Sửa chữa?”

“Đúng, cậu có thể xem thử, đây là công ty của chúng tôi, tôi nhìn trúng phần hăng hái này của cậu.”

Lục Trung Toàn nhận lấy văn kiện rồi đọc, vậy mà lại là công ty sửa chữa lớn nhất Thâm Quyến.

Bây giờ anh ta cũng không có buồn phiền ở nhà, tuy rằng trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn theo người đó đi khảo sát công ty.

Sau khi dạo một vòng, anh ta biết cơ hội của mình đã đến.

“Tại sao các ông lại chọn tôi?” Lục Trung Toàn biết loại công ty này tuyển dụng vô cùng nghiêm ngặt.

Người đàn ông cười: “Chàng trai, tôi có thể nói là cậu may mắn không? Cậu không cần hỏi, chúng tôi sẽ không hại cậu.”

Sửa nửa tháng, Lục Trung Toàn lại được sắp xếp vào lớp học đêm.

Tiết Ngạn sắp xếp một kế hoạch dài kỳ cho anh ta.

Sau ba tháng toàn quốc thi đại học, Lục Trung Toàn xin nghỉ từ Thâm Quyến chạy về, anh ta trốn ở phía xa nhìn Thời Vân tiến vào trường thi.

Liên tiếp ngồi xổm ở chỗ vắng vẻ suốt hai ngày, sau khi đợi cô ta thi đại học xong mới đi.

Thời Vân thi đỗ trường đại học trọng điểm ở Thâm Quyến, khi thư thông báo gửi về, cô ta cũng không biết tại sao muốn chọn trường học này nữa.

Thật ra, với thành tích của cô ta chọn trường học này cũng rất nguy hiểm, nhưng nguyện vọng đầu tiên của cô ta lại là trường này.

Cha Thời và mẹ Thời vui vẻ muốn xỉu, không ngờ liều một phen lại đỗ ngay trường đại học trọng điểm ở Thâm Quyến.

 


Bình Luận (0)
Comment