Chẳng qua hiện tại làm nhiều như vậy rồi, vẫn là muốn để cô có thể nhớ mình hơn một chút, đừng yêu đương sớm như vậy.
Anh ta đứng nguyên tại chỗ rất lâu, thẳng đến khi cả người lạnh đến cứng ngắc mới bước từng bước đi về nhà.
Thời Vân bị cưỡng chế kéo về nhà, mẹ Thời nghĩ đến cảnh cô ta ném pháo, trước đây cô gái trẻ chưa từng làm mấy chuyện này bao giờ, chắc chắn là Lục Nhị Cẩu đó đã làm hư con gái bà ta.
Mẹ Thời kiềm chế cơn giận: “Mẹ hỏi con, rốt cuộc con với Lục Nhị Cẩu đó là sao hả? Hai đứa đang hẹn hò?”
Trong lòng Thời Vân không nói rõ được cảm giác gì, cô ta lắc đầu.
Mẹ Thời thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Không hẹn hò thì tốt, mẹ nói cho con biết, mẹ tuyệt đối không có khả năng cho con tiếp xúc với một tên lưu manh bất tài.”
“Còn nữa, một người đàn ông như cậu ta cũng dám theo cậu ta ra ngoài, lại còn là tên lưu manh cả ngày đánh nhau ở bên ngoài nữa, con muốn mẹ tức chết hay sao?”
Sắc mặt của Thời Vân trắng bệch, sau một lúc mới nhỏ giọng nói: “Lục Trung Toàn, anh ấy, anh ấy không xấu…”
“Không xấu cái gì? Cha con đã nói hết với mẹ rồi, ngày nào nó cũng ở bên ngoài đánh nhau, nếu nó không xấu còn có thể ở bên ngoài đánh nhau với người ta hay sao. Mẹ nói cho con biết, nếu con còn tiếp xúc với cậu ta nữa chính là muốn mẹ tức chết!”
“Con… con biết rồi.”
“Mẹ mặc kệ trước đây cậu ta có cứu con hay không, sau này con không được phép tiếp xúc với cậu ta nữa, nghe rõ chưa?”
Thời Vân gật đầu.
Ngày hôm sau cha Thời đi tìm Lục Trung Toàn, nhét vào tay anh ta rất nhiều tiền: “Cầm lấy số tiền này rồi cút đi mau!”
“Cháu không cần!” Lục Trung Toàn nhét lại.
Cha Thời cười lạnh: “Nhất định muốn tôi nói lời khó nghe như vậy đúng không? Lục Nhị Cẩu, cậu là một đứa mồ côi, ngay cả cấp hai còn chưa từng học đến, cậu biết tương lai của Tiểu Vân không? Nó sẽ thi đại học, tìm một người chồng có thân phận thỏa đáng trải qua một đời.”
Ông ta tức đến không thở nổi: “Cậu muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thì cũng phải xem bản thân mình có xứng không đã chứ!”
Trái tim của Lục Trung Toàn đau vô cùng, anh ta cúi mắt: “Bây giờ cháu quả thật không xứng, chú dặn dò cô ấy chăm chỉ học hành.”
“…” Trong lúc nhất thời cha Thời thậm chí không biết nên nói gì nữa, ông ta cứ đòi nhét tiền cho Lục Trung Toàn nhưng Lục Trung Toàn không nhận, mặc kệ chúng rơi đầy đất, ông ta lạnh giọng nói: “Hiểu rõ thân phận của cậu là được!”
Lục Trung Toàn đón tết xong phải về Thâm Quyến tiếp tục kiếm tiền, anh ta liếc mắt nhìn căn phòng của Thời Vân ở phía xa, sau đó quay người rời đi.
Cuộc sống của Thời Vân cứ tuần tự tiến lên như thường, có đôi khi cô ta nằm mơ cũng sẽ mơ thấy Lục Trung Toàn, muốn anh ta giúp mình đắp người tuyết.
Cha Thời và mẹ Thời cũng quản cô ta rất chặt.
Tháng ba năm mới Tiết Ngạn tra ra được thông tin của Lục Trung Toàn, sau khi Lục Giai Giai biết được cũng vội chạy về.
Anh nhìn văn kiện điều tra, đôi mày hơi nhướng lên.
Sự chênh lệch giữa cha vợ và mẹ vợ tương lai có hơi lớn, hơn nữa gần đây cha Thời và mẹ Thời quản Thời Vân vô cùng nghiêm, chỉ sợ đã xảy ra chuyện.
Lục Giai Giai ở bên cạnh anh trên máy bay lại nghĩ phải làm thế nào giúp cha tương lai của cô giàu lên nhanh nhất có thể.
Hay là tặng cho mấy triệu trước?
Không được, chủ yếu vẫn phải dạy kỹ thuật, đúng rồi, cô nhớ ông cha thối đó của mình mới đầu học sửa chữa mà.
“Nhị Cẩu, kiếm được tiền không ăn ngon một bữa, uống một bữa mà còn báo danh lớp học đêm làm gì.” Người anh em khó hiểu.
Lục Giai Giai cầm khăn mặt tùy tiện lau mồ hôi trên mặt: “Tôi phải lấy vợ tội.”
Cuối cùng người anh em cũng không nhịn được nữa: “Nhị Cẩu, cô gái mà cậu nhìn trúng là sinh viên đại học tương lai, phần tử trí thức như vậy làm sao chúng ta xứng được chứ? Cậu vẫn nên từ bỏ ý định này thì hơn, cho dù chúng ta có mệt chết cũng không lấy được kiểu con gái này về đâu.”