Cô gái mà tôi yêu đó sẽ không bao giờ thuộc về tôi - Tôn Thành Trúc.
Tôn Thành Trúc đi lính ba năm, mỗi khi đến cuối năm đều sẽ về quê thăm người thân, anh ta chưa bao giờ chùn bước trên chiến trường, thực hiện lời hứa bảo vệ quốc gia của mình.
Nhưng mỗi khi đứng trước cửa nhà mình, chẳng hiểu sao anh ta lại thấy trong ngực buồn bực, thấp thỏm bất an.
“Ôi, Thành Trúc về rồi à, sao không vào nhà đi?” Hàng xóm đi chợ từ bên ngoài về, vừa cười vừa trêu chọc.
Ở bộ đội ba năm, ngay cả sống chết còn xem nhẹ, vẻ mặt của Tôn Thành Trúc vẫn như thường, nhưng giờ anh ta lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Không mang chìa khóa.”
Hàng xóm cười bảo: “Chắc một lát nữa mẹ cậu mới về, hay là vào nhà tôi ngồi uống miếng nước đi.”
“Không cần đâu, bớt cho lát nữa mẹ tôi lại không tìm được tôi.”
“Vậy cũng được.”
Sau một tiếng, mẹ Tôn từ bên ngoài về, bà ta nhìn Tôn Thành Trúc, trên mặt mang vẻ mừng rỡ: “Về rồi à, mẹ đợi con mấy ngày liền rồi.”
Bà ta vội vàng mở cửa ra, nôn nóng giúp anh mang đồ vào trong nhà, cửa vừa mới đóng, mẹ Tôn đã lấy mấy bức ảnh từ trong túi ra, bày từng tấm một ra trước mặt Tôn Thành Trúc: “Thành Trúc, đừng làm lính ở bên ngoài nữa, ăn không ngon ngủ không yên, con nhìn xem, đây đều là mấy cô gái mà mẹ tìm cho con, đây là con gái trưởng khoa chỗ bọn mẹ, cô này thì bố mẹ đều là giáo viên cấp ba…”
“Mẹ, bây giờ con vẫn chưa nghĩ đến mấy chuyện này.” Tôn Thành Trúc xách hành lý của mình đến phòng khách, sau đó lấy quà từ trong túi ra: “Đây là khăn quàng cổ lông cừu, vô cùng ấm, mẹ với cha mỗi người một cái.”
“Ai thèm khăn quàng cổ!” Vẻ ôn hòa trên mặt mẹ Tôn lập tức biến mất: “Có phải con vẫn còn nhớ con tiện nhân kia không, nó có gì tốt hả? Ở đây có cô nào không tốt hơn cô ta?”
“Trong lòng con không thừa chỗ, không muốn làm lỡ dở con gái nhà người ta.”
“Thế này có gì đâu, cứ lấy trước rồi nói sau, có thể sống qua ngày là được, còn bàn đến thích với không làm gì?”
Tôn Thành Trúc ngẩng đầu: “Nếu cha con cũng thế này, mẹ bằng lòng gả cho ông ấy không?”
Mẹ Tôn phanh lại, đương nhiên bà ta không muốn gả rồi.
Nhưng thế này khác mà, Tôn Thành Trúc là con trai của bà ta.
Buổi tối mẹ Tôn trăn trở mãi không ngủ được, cha Tôn thở ra một hơi: “Bà lại sao nữa?”
Mẹ Tôn cào tóc mình: “Ông còn hỏi sao nữa à? Đến bây giờ Thành Trúc vẫn chưa kết hôn, ông không gấp sao?”
Cha Tôn thở dài một tiếng: “Trong lòng nó có người khác, thời gian dài sẽ quên đi thôi, đợi nó quên rồi lại xem mắt cho nó sau.”
“Vậy sao mà được?”
“Sao không được, bà tưởng nó kết hôn rồi sẽ ngoan ngoãn ở nhà sao?” Cha Tôn chọc thủng suy nghĩ của bà ta: “Nó đã lớn rồi, có suy nghĩ của mình, bà không thể bắt nó chuyện gì cũng phải nghe theo sắp xếp của bà được nữa.”
Sắc mặt của mẹ Tôn trắng bệch, cũng không giấu diếm nữa: “Đúng, tôi không muốn cho nó ra ngoài nữa, tôi không muốn cho nó đi làm lính, tôi không muốn cho nó đi đánh giặc, nó là con trai tôi, là đứa con tôi nuôi lớn, nó phải nghe lời tôi.”
Cách ngày, mẹ Tôn trực tiếp dẫn một cô gái về nhà.
Cô gái đã từng xem ảnh của Tôn Thành Trúc thấy rất hài lòng về nhan sắc, lúc này mới đồng ý tới đây gặp mặt.
“Thành Trúc, đây là Bành Quyên, người trẻ tuổi các con có chủ đề nói chuyện, nói nhiều thêm nhé.” Mẹ Tôn vừa cười vừa đẩy Bành Quyên đến bên cạnh anh ta.
Bành Quyên cúi đầu xấu hổ, cô ta lén nhìn trộm Tôn Thành Trúc, vẻ mặt ngại ngùng, rõ ràng rất hài lòng.
Tôn Thành Trúc nhíu mày, anh ta rất ghét loại cảm giác bị cưỡng chế này.
Mẹ Tôn vẫn chưa phát hiện ra, ngoài mặt vẫn cười ha ha: “Hai đứa nói chuyện, hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào bếp nấu cơm.”
Bà ta đi đến cửa bếp, đối diện tầm mắt với Bành Quyên, Bành Quyên càng xấu hổ hơn.ru
Trước đó mẹ Tôn đã nói với Bành Quyên rằng tính cách của Tôn Thành Trúc tốt, ba năm này ở trong bộ đội cũng làm lên liên trưởng rồi, chỉ là không thích nói chuyện, cần cô ta chủ động một chút.
Người ở thời đại này rụt rè bao nhiêu, Bành Quyên nghĩ một lúc rồi vẫn chủ động mở miệng: “Chào anh, tôi là Bành Quyên.”
Tôn Thành Trúc không muốn làm lỡ dở một cô gái tốt như vậy, anh ta thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn giấu cô, trong lòng tôi đã có người mình thích, có khả năng cả đời này đều không quên được.”
Sắc mặt của Bành Quyên lập tức trắng bệch, cô ta cảm thấy mình bị mẹ Tôn lừa, không muốn nán lại nơi này thêm một phút nào nữa mà đứng dậy mở cửa rời đi.