Mẹ Tôn nghe thấy tiếng vội vàng đi ra khỏi bếp, bà ta vẫn còn cầm cái muôi trong tay, nhìn về phía Tôn Thành Trúc với vẻ tức giận: “Thế là sao hả? Sao Bành Quyên lại bỏ đi?”
“Con nói với cô ấy mình đã có người trong lòng…”
Tôn Thành Trúc còn chưa nói xong, mẹ Tôn đã cầm cái muôi vung thẳng vào đầu anh ta.
Cơn giận của bà ta bốc lên, sau khi đánh xong lại sững sờ, nhìn trên trán Tôn Thành Trúc chảy máu, cái muôi trong tay lập tức rớt xuống.
“Con trai, con sao rồi?” Mẹ Tôn hoảng loạn muốn bịt vết thương trên trán anh ta, bà ta khóc lóc bảo: “Ai kêu con không nghe lời mẹ, ai kêu con cố tình làm mẹ giận, sao con không thể nghe lời mẹ vậy hả?”
Tôn Thành Trúc không nói gì mà đến bệnh viện khâu ba mũi.
Ở nhà, anh ta chỉ cảm thấy áp lực và đau khổ. Tôn Thành Trúc muốn nói chuyện với mẹ Tôn, buổi tối anh ta gõ cửa phòng cha mẹ.
Mẹ Tôn đỏ hoe mắt đi ra khỏi phòng: “Con trai, xin lỗi, mẹ không cố ý.”
“Mẹ, trước đừng tự trách mình, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tôn Thành Trúc giơ tay giúp mẹ Tôn lau nước mắt.
Hai người ngồi trên sô pha, Tôn Thành Trúc thẳng thắn nói: “Bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn, chỉ muốn bảo vệ quốc gia, đợi có một ngày lòng con trống ra rồi sẽ tìm một cô gái khác sau.”
Sắc mặt của mẹ Tôn lập tức lạnh đi: “Cái gì mà trống ra? Kêu con kết hôn mà khó như vậy sao? Hai người sống với nhau không phải đều như nhau cả hay sao? Đợi con kết hôn rồi, mẹ sẽ chăm con cho con…”
“Bây giờ con không muốn kết hôn.”
“Con nói lại một lần nữa!”
Mẹ Tôn nghiến răng nghiến lợi đứng dậy: “Tôn Thành Trúc, có phải con cố tình chọc tức mẹ không, con đừng tưởng mẹ chỉ có một đứa con trai là con thì con muốn gì mẹ cũng có thể chiều theo ý con. Con có tin, đợi năm sau con về mẹ sẽ đẻ một đứa em trai cho con không, tất cả mọi thứ trong nhà đều sẽ thuộc về nó, con sẽ không được một cái gì hết.”
Sinh thêm một đứa nữa? Tôn Thành Trúc sững sờ, sau đó lại có một loại cảm giác giải thoát: “Vậy mẹ sinh thêm một đứa đi.”
Anh ta biết không thể nói thông với mẹ mình nên đứng dậy đi về phòng.
Thái độ lạnh nhạt của anh ta khiến mẹ Tôn phát điên, bà ta lao vào phòng ném hết đồ của Tôn Thành Trúc ra ngoài: “Không phải mày không cần gì hết hay sao? Căn phòng này là của con trai tương lai của tao, mày có tư cách gì mà ở? Hoặc là mày ngoan ngoãn đi xem mắt cho tao, hoặc là cút ra ngoài!”
Tôn Thành Trúc nhìn đồ đầy trên sàn và mẹ Tôn tức thở hồng học, anh ta cúi mắt, chậm rãi ngồi xuống dọn đồ cuối cùng rời đi.
Mùng một tết, nhà ga chỉ có vài người ít ỏi, Tôn Thành Trúc giẫm trên tuyết lớn trở về bộ đội.
Mẹ Tôn đợi sau khi Tôn Thành Trúc đi rồi lại hối hận, bà ta ngồi trong phòng khóc.
Tháng hai năm mới, bà ta nhìn thấy biểu ngữ trong thị trấn, là tin tức Lục Giai Giai đã thi đỗ hạng nhất toàn huyện.
Cả người mẹ Tôn ngây ra, bà ta thất thần trở về nhà.
Nếu lúc trước bà ta không ngăn Tôn Thành Trúc liệu có phải cũng sẽ không thành ra như vậy hay không? Có lẽ, bây giờ mọi người đều sống rất tốt.
Rất nhanh, bà ta lại lắc đầu.
Không! Không thể tính là lỗi của bà ta được.
Lúc trước Lục Giai Giai chỉ là một đứa con gái, ai biết cô sẽ thi đỗ đại học đâu.
Mẹ Tôn không bằng lòng thừa nhận là mình sai, bà ta càng không có cách nào đối diện với Tôn Thành Trúc, vì thế nghĩ đến trận cãi nhau đợt năm mới.
Đúng, sinh thêm một đứa nữa, bà ta có thể sinh thêm một đứa nữa!
Mẹ Tôn tới bệnh viện lấy vòng ra, bắt đầu uống thuốc Đông y, năm nay bà ta đã ba mươi tám tuổi, bác sĩ không kiến nghị bà ta sinh thêm.
Nhưng mẹ Tôn lại nôn nóng muốn có thêm một đứa con trai.
Đứa con trai này bà ta nhất định sẽ nuôi thật tốt, sẽ cho nó những thứ tốt nhất.
Cha Tôn không muốn sinh thêm nữa, nhưng mẹ Tôn giống như nhập ma, nghĩ đủ mọi cách có con.
Dày vò hơn bốn tháng cuối cùng bà ta cũng mang thai.
Mẹ Tôn xoa bụng mình: “Con trai, con nhất định đừng học theo anh cả con, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đến khi đó tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của con, sẽ không cho anh cả con nữa.”
Bà ta mang theo hy vọng, mua quần áo trên đường cũng đều mua quần áo bé trai, thậm chí ngay cả đồ chơi cũng chuẩn bị sẵn.
Cuối năm Tôn Thành Trúc về, bụng mẹ Tôn đã được sáu tháng.
Cả người anh ta sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại: “Mẹ, mẹ có bầu sao?”
“Không phải mày không cần cái nhà này hay sao? Còn về đây làm gì?” Mẹ Tôn hừ lạnh: “Mau đi đi, tao thấy mày là phiền rồi, đừng có va vào em trai mày.”
Tôn Thành Trúc: “…”
Anh ta về đón tết nhưng còn chưa bước chân vào cửa nhà đã xách túi đi.
Anh ta biết mẹ Tôn muốn ép anh ta thỏa hiệp, nhưng anh ta không làm được, cũng không có cách nào làm tổn thương một cô gái khác.
Mẹ Tôn đóng mạnh cửa lại, trong lòng hơi khó chịu, nhưng nhìn cái bụng mình lập tức không còn khó chịu nữa.
Tháng hai năm sau, mẹ Tôn sinh sớm, đẻ ra một đứa con gái, bà ta không tin, gân cổ gào lên: “Rõ ràng tôi sinh một đứa con trai, sao có khả năng là một đứa con gái được, các người giấu con trai tôi đâu rồi?”