Tôi thích em, sẽ dùng hết tâm tư để khiến em thích tôi, đôi bên có tình, cam tâm tình nguyện – Lục Kính Quốc.
Sau khi Lục Kính Quốc tới thủ đô vẫn luôn ở quân khu, một ngày nào đó ra ngoài mua đồ nhìn thấy một tên trộm ở trên đường cướp bánh bao của một bà dì.
Bây giờ thật sự rất hỗn loạn, mấy nơi như thủ đô này đều sẽ xảy ra loại chuyện này, Lục Kính Quốc nhấc chân đuổi theo.
Tên trộm đó cũng không biết có phải số lần trộm đồ nhiều rồi không mà chạy vô cùng nhanh, Lục Kính Quốc cách lại xa nên chỉ có thể cố hết sức kéo gần khoảng cách.
Bà dì cũng đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa hô: “Tên đằng trước cướp bánh bao của tôi, thằng trời đánh đó cướp bánh bao của tôi…”
Tên trộm không ngờ sẽ đụng phải một tên đàn ông thích xen vào chuyện của người khác, hơn nữa người đàn ông này cách gã càng ngày càng gần, gã chỉ đành cắn răng chạy đi.
Thẳng đến khi nhìn thấy con ngõ trước mặt, trên mặt mới lộ ra vẻ mừng rỡ.
Chỉ cần chui vào ngõ nhỏ lắt léo phức tạp này, với mức độ quen thuộc của gã, người đàn ông này chắc chắn không tóm được gã.
Khóe miệng gã vừa nhếch lên nụ cười thì chân đã bị ngáng một cái, lập tức ngã xa ba mét, răng cửa đập gãy một cái, miệng toàn là máu.
Lục Kính Quốc nhanh chóng phi tới khóa ngược tay gã lại, tên trộm đau đến mức nước mắt chảy ra.
“Ai ngáng chân tôi!” Gã nói không rõ ràng, quay đầu lại với vẻ đau đớn.
Cách đó hơn hai mét có một cô gái yên tĩnh đứng đó, đôi mắt to, lông mày lá liễu, mái tóc dài phủ xuống vai, mang theo một vẻ khí chất văn học.
Thấy tên trộm nhìn qua, cô gái đó vẫn bình tĩnh phủi váy mình, giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng mềm mại: “Anh trộm đồ còn muốn chạy trốn, tôi ngáng chân anh cũng không sai.”
Lục Kính Quốc vừa quay đầu lại đã sững sờ, con ngươi màu đen dần trở nên tối tăm, vô thức liếc mắt nhìn cô gái từ trên xuống dưới, đôi mày nhướng nhẹ lên, anh ta kéo tên trộm dậy, đi đến bên cạnh cô gái, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ dẫn anh ta đến đồn cảnh sát, cô cũng là nhân chứng, có thể đi cùng tôi một chuyến không?”
Cô gái trẻ nghĩ ngợi sau đó gật đầu.
Hai người thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhân viên công tác hỏi han tình hình, trong dự liệu của Lục Kính Quốc đã biết được tên của cô gái và đơn vị công tác.
Khổng Nhã.
Rất dễ nghe.
Khi rời đi, anh ta liếc mắt nhìn quyển sách mà Khổng Nhã cầm trên tay, hỏi: “Cô đang đọc sách thiết kế sao?”
“Ừm, tôi rất thích đọc.”
“Thật sao? Tôi nhớ bây giờ sách thiết kế nước ngoài nhiều hơn, một trong số đó là quyển [Đường cong].”
“Anh biết quyển này?” Gương mặt nhỏ của Khổng Nhã thoáng kích động.
Lục Kính Quốc im hơi lặng tiếng lại gần cô ấy hơn một chút, thấp giọng bảo: “Tôi có quyển này.”
“Có thể cho tôi mượn đọc được không? Tôi đọc xong sẽ trả lại cho anh.” Ngày thường Khổng Nhã sẽ không quá chủ động, nhưng cứ cố tình cô ấy là mọt sách.
Chuyện liên quan đến sách cô ấy có thể hỏi một cách rất chân thành.
Khóe môi của Lục Kính Quốc hơi nhếch lên: “Gần đây tôi hơi bận, đợi có thời gian sẽ cho cô mượn, nhưng thời gian của tôi rất loạn, nếu cô không ngại có thể cho tôi địa chỉ nhà cô, đến khi đó tôi sẽ đưa sách đến cho cô.”
“Đúng rồi, tôi tên là Lục Kính Quốc, cô có thể tin tưởng tôi, tôi là một quân nhân.”
Dáng người của anh ta cao lớn, anh ta từng lên chiến trường lại quanh năm huấn luyện nên trên người có một luồng chính khí, nhưng trong nét mặt của anh ta lại lộ vẻ kiêu ngạo bất tuân, mang theo chút vẻ hoang dã, cứ cảm thấy người này không dễ chọc.
Không phải loại người xấu không dễ chọc vào đó mà là là loại không dễ chọc biết ngay không thể chọc vào kia.
Một người như vậy lại là quân nhân, Khổng Nhã không có một chút suy nghĩ đề phòng anh ta gì.
Chủ yếu là anh ta có sách.
Bản thân Khổng Nhã cũng có bối cảnh, cô hoàn toàn không sợ, thản nhiên để lại địa chỉ gia đình cho Lục Kính Quốc.
Anh ta nhận lấy địa chỉ, đầu ngón tay va chạm vào nhau, anh ta chỉ cảm thấy ngón tay mình hơi nóng.
Thẳng đến lúc này, Khổng Nhã mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người bọn họ có hơi gần, không biết có phải ảo giác của cô ấy hay không mà hình như cô ấy cảm giác được nhiệt độ tản ra từ trên người Lục Kính Quốc.