Mặt Khổng Nhã lập tức hơi nóng lên.
Mà Lục Kính Quốc nhìn tờ giấy, con ngươi lại hơi chấn động.
Chỗ này… hóa ra là con gái ông ta.
Về đến doanh trại, Lục Kính Quốc vào văn phòng của tư lệnh, anh ta ngồi thẳng xuống đối diện với sư trưởng Khổng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Nhìn cậu đi, còn ra thể thống gì không?” Sư trưởng Khổng liếc mắt nhìn anh ta với vẻ tức giận.
Lục Kính Quốc lập tức đứng dậy, kính chào một cái rồi lại ngồi xuống tiếp.
Sư trưởng Lục: “…”
Đột nhiên Lục Kính Quốc đặt cánh tay lên mặt bàn, rướn người tới, thấp giọng bảo: “Đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện, hình như vào lúc hỗn loạn năm ngoái, ông nói với tôi chỉ cần bảo vệ lãnh địa 231 thì sẽ gả con gái cho tôi mà, không sai chứ?”
Sư trưởng Khổng sững sờ, sau đó bảo: “Không phải cậu không đồng ý hay sao?”
“…” Lục Kính Quốc hơi nhướn mày, anh gõ ngón trỏ xuống bàn vài cái, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại: “Lúc đó tôi không đồng ý là sợ làm lỡ dở chuyện lập gia đình của vợ tôi, nhưng bây giờ khác rồi, tôi sống rất khỏe mạnh, làm sao có thể để vợ tương lai của tôi gả cho người khác được?”
“Đợi đã, tiểu tử thối nhà cậu nhìn trúng con gái tôi?”
“Không phải ông cho tôi cô ấy sao?”
“… Không phải cậu không đồng ý sao?”
“…”
Sư trưởng Khổng lẩm bẩm với vẻ cao ngạo: “Bây giờ cậu đồng ý đã muộn rồi, phải được bản thân Tiểu Nhã đồng ý mới được, tôi cũng không thể tự ý quyết định.”
Khóe môi của Lục Kính Quốc nhếch lên: “Tôi biết, nhưng ông phải giúp tôi, đúng rồi, mấy hôm trước tôi thấy ông tìm được một quyển sách, đưa nó cho tôi đi, để tôi tặng qua.”
“Đó là sách lão tử muốn tặng cho con gái cơ mà.”
“Tôi biết, dù sao cũng đều là tặng cho Tiểu Nhã, tôi tặng hay ông tặng mà chẳng thế.”
Lục Kính Quốc vì muốn Khổng Nhã tin mình thật sự rất bận nên dự định sau một tuần mới qua tìm cô ấy.
Nhưng không ngờ sau ba ngày Khổng Nhã đã tự mình tới, vừa vặn Trần Ngọc cũng đòi vào quân doanh.
Từ nhỏ Trần Ngọc đã được chiều chuộng đến kiêu ngạo bướng bỉnh, cô ta nổi giận đùng đùng với người gác cổng: “Tại sao tôi không thể vào? Cha tôi ở bên trong, tôi tìm ông ấy có chuyện gấp, vậy mà các anh lại dám chặn tôi.”
“Ở đây có quy tắc, các cô không xin chỉ thị thì không ai có thể vào.”
Lần này Khổng Nhã được sư trưởng Khổng gọi qua đây, nhưng sư trưởng Khổng có chuyện gấp rời đi, cũng không kịp nói với cô ấy.
Thế cho nên bây giờ cô ấy bị chặn ở ngoài cửa.
Trần Ngọc tức muốn nổ phổi: “Xin chỉ thị, xin chỉ thị, trời nóng như thế, tôi phải đợi ở đây bao lâu nữa đây? Anh dám không nghe tôi, có tin tôi khiếu nại anh không?”
“Cô muốn khiếu nại ai?” Lục Kính Quốc sải đôi chân dài đi tới từ cách đó không xa.
Anh ta mặc một bộ quân trang, vẻ mặt lạnh lùng, bước tới một cách vô cùng ngay ngắn và nghiêm túc, anh ta lớn lên rất cao, đứng trước mặt hai người.
Trần Ngọc nhìn Lục Kính Quốc, cảm thấy người này vô cùng dữ lại vô cùng ưa nhìn, vậy mà lại ngậm miệng lại.
Người gác cổng lập tức đứng dậy hành lễ.
Lục Kính Quốc lạnh giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Người này cứ đòi xông vào trong quân doanh.”
“Vậy dẫn xuống dưới kiểm tra cẩn thận.”
“Rõ.”
Trần Ngọc tức giận: “Anh tên gì? Vậy mà lại dám kiểm tra tôi, cha tôi là Trần Cường, vậy mà anh lại dám đối xử với tôi như vậy, anh cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lục Kính Quốc nhíu mày.
Trần Cường, cùng chức vị với sư trưởng Khổng, không phải một nhân vật dễ chọc.
Anh đè đè thấp giọng: “Dẫn cô ta xuống!”
Trần Ngọc ngược lại tức giận chỉ vào Khổng Nhã: “Dựa vào cái gì anh chỉ dẫn một mình tôi xuống? Cô ta thì sao, Khổng Nhã tới đây cùng tôi.”
“Cô ấy tới tìm tôi.” Lục Kính Quốc quay đầu nhìn Khổng Nhã: “Đúng chứ?”
Khổng Nhã không ngờ lại có thể gặp được anh ta ở nơi này, cô ấy theo bản năng gật đầu, nghĩ ngợi một chút rồi lại đứng bên cạnh Lục Kính Quốc.
Cô gái nhã nhặn xinh đẹp, người đàn ông thì cao lớn, anh ta cúi đầu liếc mắt nhìn cô ấy, con ngươi màu đen ngày thường lạnh lùng lại nhuộm vài phần ý cười.
Trần Ngọc nhìn thấy một màn này mà đầu bốc khói.