Như vậy cách đơn giản nhất trước mắt chính là… Lục Giai Giai xoa cổ tay, thứ nhà bọn họ có chính là sức người, loại chuyện đánh người này không chỉ có thể giải hận, mà còn có thể giải tỏa tâm trạng.
Huống chi nhà họ Lục cũng đang thiếu sức lao động, vậy thì kêu Điền Kim Hoa làm việc điên cuồng hơn đi, cô không tin mỗi ngày đều mệt không nhấc nổi người mà cô ta còn có thể giở trò gian trá được.
Đợi qua hai năm nữa, thế giới sẽ xuất hiện sự thay đổi lớn, nhà họ Lục chắc chắn sẽ chia nhà, đến khi đó nên làm thế nào chỉ có thể xem anh hai cô.
Nói tới thì chuyện này cũng tại anh hai cô nhìn người không rõ, lúc đầu mẹ Lục đã tìm đối tượng kết hôn tốt cho anh ta, người vừa dịu dàng vừa hiền thục, kết quả anh ta cứ đòi lấy Điền Kim Hoa cơ.
Bây giờ có thể làm thế nào được?
Cô là một cô em chồng, chỉ có thể cố hết khả năng bảo vệ đám trẻ, chứ cũng không thể chõ mũi vào cuộc sống của vợ chồng người ta, vênh váo tự đắc chỉ tay năm ngón được.
Điền Diệu Tổ ở bên đó kéo áo mẹ Điền một cái, mẹ Điền lập tức hiểu ý ngay, bà ta duỗi tay nhéo lên cánh tay của Điền Kim Hoa: “Đừng quên chuyện mẹ nói với mày lần trước đấy, mày nhắc với mẹ chồng mày nhanh nhất có thể đi, lỡ như chuyện này thành thì hai gia đình chúng ta cũng thân càng thêm thân.”
Sắc mặt của Điền Kim Hoa lập tức một lời khó nói hết, cô ta khó khăn đáp: “… Con sẽ thử.”
“Nhanh vào đấy!” Mẹ Điền quát lớn.
“Vâng, vâng!”
Ba người bàn bạc xong chuyện lại đi ra hỏi con ngõ nhỏ, kết quả vừa đi qua bờ tường, mới quay người đột nhiên trông thấy Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai trừng to mắt, gương mặt nhỏ trắng trẻo không hề có cảm xúc giống như một con rối gỗ xinh đẹp.
Điền Kim Hoa vốn đã chột dạ, giật mình hét lên chói tai, chống lên tường lùi lại hai bước, trực tiếp ngã huỵch xuống đất.
“Ối mẹ ơi!” Mẹ Điền một tay ôm ngực, một tay giang ra chắn Điền Diệu Tổ phía sau, hai chân run như cầy sấy.
Đột nhiên có một người nhảy ra, còn là đối tượng bọn họ vừa mới nói chuyện, đổi lại là ai cũng sợ hết hồn cả thôi.
Lục Giai Giai quan sát mẹ Điền cẩn thận. Mẹ Điền lớn lên cũng khá thành thật trung hậu, xương mày trễ xuống, mí mắt bà ta vừa cụp xuống trông có vẻ khúm núm lo sợ, vừa nhìn đã biết là loại người dễ bắt nạt.
Nhưng tính cách của bà ta lại hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài của bà ta, không chỉ thích chiếm lời mà lúc tập thể làm việc còn thích lén lười, giở trò gian trá.
Đối với con gái mình còn tàn nhẫn hơn, từ nhỏ đã giáo dục tính nô lệ, mấy cô con gái gả ra ngoài thì giống như bị điên ra sức thiên vị nhà mẹ đẻ, chỉ hận không thể đào rỗng nhà chồng mình, ngay cả con cái mình đẻ ra cũng phải xếp hàng sau.
“Giai Giai à, cháu đang làm gì thế?” Mẹ Điền xoa tay, lộ ra vẻ mặt thành thật hàm hậu.
Lục Giai Giai nâng mí mắt, đáp một cách rất thật thà: “Nghe các người nói chuyện đấy, tôi vừa mới nghe thấy bà kêu Điền Kim Hoa trộm cá nhà chúng tôi, sau đó lại kêu chị ta trộm thịt heo rừng nhà chúng tôi.”
Mẹ Điền: “…”
Điền Kim Hoa lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, cô ta cũng biết rõ địa vị của em chồng trong nhà: “Em gái, không có, không nói trộm đồ gì cả, chị hai làm sao có thể trộm đồ được?”
Lục Giai Giai chớp mắt: “Nhưng tôi nghe thấy đó, khi ấy chị còn đồng ý với mẹ chị trộm đồ của nhà chúng tôi cơ mà.”
“Không trộm, sao chị có thể trộm được?” Điền Kim Hoa lắc đầu như cái trống bỏi.
“Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Mẹ Điền nở nụ cười, tiến lên định kéo tay Lục Giai Giai.
Nhưng Lục Giai Giai lại nghiêng người ra sau, lùi lại một bước tránh đi, nụ cười của mẹ Điền cứng ngắc: “Giai Giai à, không nói trộm thật mà, bác chỉ kêu chị hai cháu bàn bạc với mẹ cháu một chút, cháu cũng biết nhà bác nghèo lại đông con, muốn các cháu có thể chia cho bọn bác một ít thôi mà.”