Lục Giai Giai phản bác với vẻ mặt nghiêm túc: “Bác Điền này, bác như thế là không đúng đâu nhé, lúc chị hai gả đến nhà họ Lục này đòi sính lễ rất cao, khi ấy bác đã nói là bán con gái, chị hai bị bác bán đến nhà chúng tôi còn không phải là người nhà chúng tôi rồi sao? Nhà họ Điền các người đông con thì liên quan quái gì đến nhà họ Lục chúng tôi?”
“Hơn nữa, người nhà chúng tôi còn đông hơn nhà các bà đấy.” Cô nói rồi duỗi ngón tay ra đếm: “Cha mẹ tôi, ba anh trai của tôi, hai chị dâu, còn có tám đứa cháu trai cháu gái, cộng thêm cả tôi, cả gia đình cũng mười sáu người, mà tôi nhớ nhà các bác mới có mười người thôi nhỉ. Nhà các bác không được ăn no, vậy nhà chúng tôi còn đói kém hơn nhiều, hơn nữa mỗi một gia đình đều dựa theo đầu người, chia trung bình cho từng cá nhân đều như nhau.”
Sau khi Lục Giai Giai nói xong, một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào mẹ Điền rất nghiêm túc, trông như nhất định phải cho cô một lời giải thích vậy.
“…” Mẹ Điền cười ha ha hai tiếng: “Cái đó chỉ là nói đùa mà thôi, không đòi thịt heo rừng gì đó mà…”
“Chúng tôi không nói đòi thịt heo rừng.” Điền Diệu Tổ bước ra từ phía sau mẹ anh ta, một đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai, hỏi: “Giai Giai, cô có đủ ăn không? Nếu không đủ tôi tặng qua cho cô một ít.”
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng nhưng lại đè cổ họng, nghe như mấy người đàn ông hầu hạ quý nhân trong cung cổ đại vậy.
Lục Giai Giai: “…”
Một cơn gió thổi qua, Điền Diệu Tổ ngửi thấy một mùi hương nhẹ, thần trí chợt lay động, bước lại gần Lục Giai Giai một bước.
Anh ta niềm nở bảo: “Tuy thịt heo rừng được chia cho nhà chúng tôi không nhiều nhưng tôi có thể để lại phần của tôi cho cô.”
Mẹ Điền nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Lục Giai Giai có hơi bất mãn.
Đây đúng là trò đùa trắng trợn mà.
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn thấy mẹ Lục từ cách đó không xa đang đi tới, lập tức quay đầu nói với bà ta: “Mẹ ơi, nhà họ Điền muốn cướp thịt heo rừng của nhà mình này!”
“Cướp thịt heo rừng của nhà ai cơ?” Giọng nói của mẹ Lục vọng tới từ cách đó không xa, bà ta bước đi hùng hổ dọa người, trong tay cầm cái chày cán bột to bằng cổ tay.
Phía sau còn có ba đứa con trai lưng hùm vai gấu.
Mẹ Điền lập tức nhũn chân, Điền Diệu Tổ cũng không khỏi lùi về sau một bước.
Điền Kim Hoa càng sợ mất hồn mất vía hơn, vội vàng chạy ra trốn sau một đầu tường khác.
Lục Giai Giai vừa hô, thôn dân xung quanh cũng chú ý đến bên nay, nhao nhao chạy tới xem náo nhiệt.
Chuyện đánh nhau ở nông thôn thường như cơm bữa, cũng không có gì mất mặt, có gia đình mất chút đồ đã có thể ngồi ở cổng chửi cả một buổi sáng rồi.
Chuyện trộm thịt heo như hôm nay, người mất mặt cũng chỉ có nhà họ Điền thôi.
Lục Giai Giai chạy bước nhỏ tới bên cạnh mẹ Lục, ngoan ngoãn tố cáo: “Bác gái Điền dặn chị hai trộm cá của nhà mình, không chỉ như thế, còn muốn trộm thịt heo rừng của nhà mình nữa!”
Vừa rồi cô nói đạo lý rất bình tĩnh hòa nhã chẳng qua là vì bên cạnh không có người chống lưng.
Ai kêu người ở thời đại này đều thích động tay động chân, đặc biệt là các bà lão thôn quê, lỡ như thật sự đánh nhau chắc chắn cô sẽ chịu thiệt.
Bây giờ mẹ cô tới chống lưng cho cô rồi, Lục Giai Giai lập tức không còn lo lắng nữa.
“Trộm đồ của nhà họ Lục tôi sao?” Mẹ Lục siết chặt cái chày cán bột, ánh mắt hung dữ dọa Điền Diệu Tổ sợ hãi núp sau lưng mẹ Điền.
Mẹ Điền nặn ra một nụ cười, nuốt nước miếng: “Nhà thông gia, bà làm gì thế, tôi chỉ nói đùa thôi mà…”
“Nói đùa với bà đây á!” Mẹ Lục cười ha ha hai tiếng: “Quả nhiên lâu lắm rồi chưa đánh nhau nên thôn Tây Thủy này cũng không biết uy phong của bà Lục này rồi nhỉ?”
Bà ta chỉ cái chày cán bột vào mặt mẹ Điền: “Nhà họ Điền các người là cái thá gì? Ngay cả lợi ích của nhà họ Lục chúng tôi mà cũng dám chiếm, tôi nói cho bà biết, bắt đầu từ lúc Điền Kim Hoa gả đến nhà họ Lục tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Điền các người nữa rồi, nếu như cô ta dám giúp bà thì tôi cũng dám kêu thằng hai ly hôn với cô ta ngay!”