Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 167

Thật ra cô ta cũng không phải cố ý muốn cướp việc làm ăn của nhà đối phương, nhưng ai bảo nhà bọn họ tham lam như vậy, vừa bán mì lại bán cả bán sủi cảo, cũng không cho những người khác một chén canh, hiện tại cũng không thể trách cô ta.

Tôn Thục Mẫn đang đắc ý, liền nhìn thấy Hứa Văn Thiến ở đối diện viết bảng giảm giá ăn mì, trong lòng cô ta cười ha ha hai tiếng, quả nhiên, bên đó cũng đang nhìn chằm chằm vào quán sủi cảo của cô ta, cô ta bên này miễn phí, bên kia lại phải giảm giá, nhưng đồ miễn phí đương nhiên được hoan nghênh hơn, cho nên cả ngày hôm nay, cửa hàng của cô ta đều có người xếp hàng!

Cô ta bắt đầu không vui lắm, bên này miễn phí nhưng đến buổi chiều bên kia lại còn có người đi ăn mì, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cũng không phải tất cả mọi người đều thích ăn sủi cảo. Thích ăn mì tự nhiên sẽ đến bên kia.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tôn Thục Mẫn cũng không xoắn xuýt nữa, hiện tại trường học còn chưa khai giảng, cho nên ba ngày này người đến ăn sủi cảo miễn phí rất nhiều, mặc dù không chật ních toàn bộ cửa hàng như cô ta tưởng tượng, nhưng tất cả mọi người cảm thấy giá cả sủi cảo này của cô ta rất thực tế, tỏ vẻ sau này nhất định sẽ đến.

Tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận đồ ăn, đó chính là một chuyện tốt, Tôn Thục Mẫn rất cao hứng, dường như đã nghĩ đến bộ dáng mỗi ngày khách hàng đều đầy cửa hàng.

Ba ngày nay người ăn sủi cảo miễn phí rất nhiều, Tôn Thục Mẫn quá mức bận rộn, mệt đến mức sắp không thở nổi nữa, vì thế ngày chính thức mở cửa, cô ta lại không cẩn thận dậy trễ, chờ cô ta ra mở cửa thì đã là mười giờ, kết quả phát hiện cửa Phúc Tâm thế nhưng đã có người xếp hàng.

Một bên trên bảng hiệu đã không có viết ăn mì giảm giá, nhưng là viết ăn mì ăn sủi cảo có tặng đồ, những thứ kia chiết thành tiền cũng là rẻ năm sáu phân tiền, như vậy giá cả tính ra cũng là cùng bọn họ sủi cảo đánh ngang tay, quan trọng nhất là trên bảng hiệu còn viết, nếu là ai đến mua ăn mì nhiều, cuối năm còn được tặng thêm dầu cùng gạo???

Tôn Thục Mẫn biến sắc, Giang Nguyệt Vi quả nhiên là loại người âm hiểm giả dối, không ngờ cô lại làm như vậy?

Giá sủi cảo của họ đã rất rẻ rồi, cho nên nếu lại giống như Giang Nguyệt Vi tặng đồ như vậy nhất định là lỗ vốn, cho nên cô ta không định làm như vậy. Nếu giá cả ngang tay, vậy một cái chủ yếu là mì, một cái là sủi cảo, ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.

Vì vậy, Tôn Thục Mẫn nhanh chóng mở cửa tiệm, nghĩ hôm qua nhiều người ăn sủi cảo như vậy, vậy hôm nay thế nào cũng phải có một số người đến ăn, cô ta chuẩn bị xong tất cả, ngoài cửa cũng có mấy người đang bồi hồi muốn đi vào, kết quả cô ta đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài có tiếng loa rao hàng.

Tôn Thục Mẫn lập tức nhìn thoáng qua, không ngờ lại là Giang Nguyệt Hà.

Giang Nguyệt Hà cũng không biết từ nơi nào lấy được loa, đang nói với mọi người về nội dung hoạt động hôm nay của Phúc Tâm điếm, thanh âm rất vang dội.

Tiếng hô của Giang Nguyệt Hà, tất cả mọi người đều nghe được, lần này liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả người vốn đang bồi hồi ở cửa tiệm bọn họ cũng bị gọi đi qua, trong lúc nhất thời cửa Phúc Tâm tất cả đều xếp đầy người!

Tôn Thục Mẫn tức muốn chết, cô ta vốn không cẩn thận thức dậy muộn, mất thời cơ, bây giờ Phúc Tâm còn làm như vậy, sáng sớm trong tiệm căn bản không có mấy người đến ăn sủi cảo.

Mặc dù buổi chiều cũng lục tục có một số người đến ăn sủi cảo, nhưng mà, hoàn toàn không giống với dự đoán lúc trước của bản thân, cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào cô ta mới có thể hồi vốn?

Cửa hàng của cô ta không phải là không có khách, chỉ là phải tốn công sức chạy đi gọi, mà cửa hàng đối diện không phải làm như cô ta mà vẫn có một đám người đến ăn, Tôn Thục Mẫn bắt đầu lo âu, bởi vì phần trang hoàng cộng thêm ba ngày ăn thử miễn phí trước đó đã tiêu không ít tiền của cô ta.

Thậm chí, Tôn Thục Mẫn còn trông cậy vào trước khi khai giảng có thể kiếm một khoản tiền để điền vào đống sổ sách này, nhưng ai có thể nghĩ đến, ngày đầu tiên khai trương sau buổi ăn thử đã dáng cho cô ta một đòn cảnh cáo!

Tôn Thục Mẫn tức giận đứng trong phòng bếp dọn dẹp mọi thứ, vốn định chiêu dụ Hứa Văn Thiến trong đầu lập tức liền đè xuống, nếu đều là tình huống này, vậy cô ta còn chiêu cái rắm.

Lúc này công nhân ngẩng đầu nhìn thấy cô ta phiền não như vậy, vội nói: "Cháu đừng nóng vội, cửa hàng đối diện với chúng ta trước cũng đã mở rồi, với lại hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên, nhiều người tới ăn dĩ nhiên là rất bình thường, hôm nay chúng ta lại là ngày đầu tiên khai trương, mặc dù trước ngày hôm qua nhiều người, nhưng khẳng định còn có rất nhiều người vẫn không biết đến nơi này, cho nên làm ăn kém một chút cũng rất bình thường, chúng ta chờ mấy ngày nữa lại xem đi?"

Công nhân là bà Vương thân thích nhà mình, có lời gì đều nói thẳng. Tôn Thục Mẫn cũng không cảm thấy bà ta đang chèn ép mình: "Nhưng hoạt động của mấy người đó vẫn làm đến lễ mừng năm mới, nói cách khác trong vòng ba tháng giá cả của bên đó cũng không khác chúng ta là mấy."

Cùng một giá cả, cửa hàng đối diện mở sớm hơn cửa hàng cô ta, mùi vị cũng tốt hơn bên cô ta, vậy cửa hàng cô ta dĩ nhiên sẽ rất khó cướp được việc làm ăn của phía đối diện.

Bà Vương cười cười: "Vậy phải xem ai kiên nhẫn hơn rồi, mấy người đó không có khả năng vẫn hoạt động liên tục chứ? Đến lúc hoạt động kết thúc thì giá cả của cửa hàng bọn họ sẽ tăng trở lại sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ có ưu thế về giá cả."

Tôn Thục Mẫn dường như đã nghĩ thông suốt rồi, đúng vậy, bây giờ mới khai trương được ngày đầu tiên, cô ta gấp cái gì chứ, dù sao nếu làm ăn vẫn nhàn nhạt như vậy cũng không tính là lỗ vốn, chờ hoạt động của Giang Nguyệt Vi kết thúc là tốt rồi, vì thế cô ta nhanh chóng bình phục tâm tình của mình, thu dọn đồ đạc đóng cửa tiệm về nhà.

Rút ra bài học ngày hôm qua, cho nên sáng hôm sau cô ta liền đến cửa hàng thật sớm, nhưng Phúc Tâm bên kia vẫn mở cửa sớm hơn cửa hàng nhà cô ta, nhưng nghĩ lại, Phúc Tâm cũng đang bán bữa sáng, dậy sớm cũng bình thường, cái này cô ta không so được. Chỉ là, khi Tôn Thục Mẫn nhìn thấy một đám người xếp hàng trước mặt Phúc Tâm, trong lòng liền cảm thấy hoảng hốt!

Cô ta cũng lập tức mở cửa, sau đó nhanh chóng lấy pháo trong nhà hôm qua ra đốt, làm cho vang lên bùm bùm, cũng không biết có phải vì nguyên nhân pháo này hay không, quả nhiên mở cửa không bao lâu đã có khách.

Sau đó, lại lần lượt vẫn có kha khá khách đến, tuy rằng còn xa mới bằng suy nghĩ của mình, nhưng làm ăn tốt hơn hôm qua một chút, trong lòng Tôn Thục Mẫn cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Lúc rảnh rỗi, cô ta lại đi ra ngoài nhìn thoáng qua tình hình phía đối diện, quán mì Phúc Tâm vẫn đông khách hơn của chỗ cô ta, mặc dù trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng hôm nay bán đã tốt hơn hôm qua nên Tôn Thục Mẫn cảm thấy mình vẫn có thể nhịn xuống.

Liên tiếp mấy ngày, việc làm ăn trong tiệm đều như vậy, khách mặc dù không có nhiều, nhưng cũng không ít như ngày đầu tiên, tóm lại là vẫn có thu nhập, nhưng chính là không thể sánh bằng cửa hàng đối diện.

Cô ta liên tục nhìn mọi thứ ở tiệm mì Phúc Tâm, người đối diện đương nhiên cũng chú ý tới tình huống này, Giang Nguyệt Vi không nói gì, nhưng Hứa Văn Thiến lập tức cảnh giác, nói với Giang Nguyệt Vi: "Tôn Thục Mẫn ngày nào cũng theo dõi chúng ta, có phải lại muốn giở trò với chúng ta không?"

Bình Luận (0)
Comment