Giang Nguyệt Vi không hiểu Tôn Thục Mẫn, không biết cô ta có làm chuyện gì giống như Bạch Linh hay không, nhưng trước mắt người ta không làm gì cả, cô cảm thấy mình không nên nghi ngờ vớ vẩn rồi đổ oan cho người khác, chỉ có thể chú ý nhiều hơn, liền dặn dò hai người kia: "Vậy chúng ta lưu ý nhiều một chút, miễn cho giống như lần trước có người cố ý phá hư."
Giang Nguyệt Hà nhíu mày: "Chị, em cảm thấy cô ta hình như vẫn luôn rình chúng ta thì phải, chính là muốn học chúng ta một số thứ, bên đó chắc không biết làm nên mỗi ngày chỉ biết học bên này đó!"
Hứa Văn Thiến trừng mắt: "Không thể nào, cô ta sao lại muốn học? Cô ta làm như vậy, gần đây việc làm ăn của chúng ta đều kém đi không ít."
Giang Nguyệt Vi nhìn hai đứa nhỏ mặt ủ mày chau, liền không nhịn được mà cười nói: "Đừng thở dài, đây là hình ảnh thường thấy của những người bán hàng mà, chưa kể, thấy cái hay, cái có lợi cho mình thì có ai lại không muốn học theo chứ, chúng ta cứ làm tốt công việc của chính mình là được, đừng quan tâm đến vấn đề khác làm gì, có thời gian thì nghĩ thêm cũng được."
Bởi vì đối diện mở cửa hàng, mặc kệ các cô lại làm hoạt động gì, thu nhập trong cửa hàng vẫn sẽ bị ảnh hưởng, mấy ngày nay việc làm ăn của Phúc Tâm cũng không tốt như trước, nhưng cũng may nhà ở trường học bên kia đã sửa sang lại nơi thông gió, cô có thể lập tức mở cửa hàng mới ở đó rồi.
Buổi tối trở về, Giang Nguyệt Vi nói với chồng mình có thể gọi mấy người của anh tới không, lại không ngờ, vợ chồng cô hình như thần giao cách cảm thì phải, anh đã sớm gọi vợ chồng kia tới, hai người đó vẫn luôn chen chúc ở nhà họ hàng chờ cô gọi bọn họ tới.
Vì thế ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi gặp được bọn họ trong cửa hàng, người đàn ông kia tên là Tống Hồng Tinh, mày rậm mắt to, một chân không còn, ống quần trống rỗng, một tay chống gậy, tay kia dễ dàng xách hai cái túi lớn, có thể bởi vì từng đi lính, người nhìn rất rắn chắc.
Nói chúng là: vẫn mang đậm khí thế của một người đàn ông trưởng thành.
Mà người phụ nữ bên cạnh anh ta tên là Trương Lệ Mai, khuôn mặt hiền lành, tóc buộc chặt, một thân quần áo màu trắng, chỉnh tề, nhìn qua chính là người thích sạch sẽ.
Giang Nguyệt Vi tương đối hài lòng, lộ ra vẻ mặt vui vẻ nói với bọn họ: "Mấy ngày nay hai người cứ học ở đây đi, chờ cửa hàng bên kia mở, về sau bên này sẽ vất vả cho hai người."
Dù sao cũng là người mình mang đến, Tưởng Chính Hoa cảm thấy mình không nên im lặng, nên anh cũng nói một câu: "Từ hôm nay trở đi hai người làm việc ở đây, buổi tối liền ở tầng hai, ban ngày phần lớn thời gian chỉ có hai người các người bận rộn, khẳng định cũng sẽ mệt một chút, nếu có vấn đề gì liền kịp thời nói với chúng ta."
Tống Hồng Tinh bây giờ không có một chân, tuy rằng cầm tiền xuất ngũ, nhưng trở lại nông thôn, làm đội trưởng cũng rất nhiều người không phục anh ta, cho nên làm không bao lâu liền từ bỏ, không làm được nữa, trong nhà còn có mấy đứa nhỏ phải nuôi, cuộc sống trôi qua rất khó khăn, hiện tại, tiểu đoàn trưởng trước kia của bọn họ cho hai vợ chồng bọn họ công việc này, có ăn có ở lại còn trả tiền, cảm tạ còn không kịp làm sao có thể có vấn đề!
"Cám ơn tiểu đoàn trưởng, cứ giao cho vợ chồng chúng tôi, không thành vấn đề, nhất định sẽ làm thật tốt!"
Dù sao cũng sắp khai giảng rồi, trước đó bọn họ chọn hai ngày khai giảng là khai trương cửa hàng mới, thứ nhất là bởi vì lưu lượng người nhiều, thứ hai ngày đó quả thật là ngày lành, hiện tại thời gian không nhiều lắm, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không khách khí với bọn họ, người đến thì phải làm việc.
Hai vợ chồng Tống Hồng Tinh làm liên tiếp ba ngày, Mã Ái Vân là người hài lòng nhất, rốt cuộc vẫn là người đàn ông khí lực lớn, bình thường bà nhào bột mệt muốn rã rời hai cánh tay, thật vất vả mới làm xong.
Nhưng Tống Hồng Tinh có khí lực thì khác, nhào bột mì so với bà còn lợi hại hơn nhiều, hiệu quả cũng tăng lên, mà phía bên kia, làm thịt và nhân vốn cũng không khó, chỉ cần nguyên liệu đủ là được, cho nên Trương Lệ Mai cũng học rất nhanh.
Ngày thứ hai chính là ngày khai giảng, Giang Nguyệt Vi cũng chuẩn bị khua chiêng gõ trống bắt đầu chuẩn bị cửa hàng mới của cô, giống như trước đây, ngày hôm trước sau khi các cô đi mua pháo liền xách đến cửa hàng, lúc xế chiều, tất cả mọi người đều chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm sau, làm sủi cảo, mì sợi, mì sợi, sau đó lại chuẩn bị tốt số lượng đặt trước.
Bởi vì Giang Nguyệt Vi còn phải mang theo đứa nhỏ, cho nên buổi tối hôm đó không đi cùng ba người Mã Ái Vân, hai đứa bé hình như biết mẹ ngày mai sẽ bận rộn, cho nên tuyệt không náo loạn, đứa lớn lại càng ngoan đến kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau Giang Nguyệt Vi thức dậy, cô vốn muốn đưa con ra ngoài, nhưng cô còn phải đến trường báo danh, cũng không biết bé con lớn nhà mình có yên tĩnh được như tối ngày hôm qua hay không, cho nên cuối cùng lúc ra ngoài, cô liền từ bỏ ý nghĩ này.
Tưởng Chính Hoa lái xe đưa cô đến cửa hàng cũ kiểm tra trước rồi mới đến trường học, cửa hàng mới bên này đã mở cửa từ lâu, ngay cả pháo cũng đã đốt xong, lúc này ở cửa hàng có một số người đang đứng quanh quẩn, bên trong cũng có mấy người đang ăn mì, tạm thời không cần cô hỗ trợ gì nhiều.
Cho nên cô liền chuyển đến trường báo cáo. Sau khi xong việc, nghĩ đến ước định lúc trước với mấy người Triệu Tiểu Phương, cô lập tức đi vào ký túc xá, không ngờ còn chưa vào cửa đã nhìn thấy Bạch Linh xách đồ từ bên trong đi ra, xem ra là thật sự chuyển ký túc xá.
Mọi người vốn có quan hệ không tốt với cô, quan hệ này cũng không dễ xoay chuyển, hiện tại trong nhà cô ta xảy ra chuyện bị mọi người biết, với tính tình này của cô ta, dọn đi mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Quan hệ của hai người cũng đã sớm tan vỡ, cho nên Giang Nguyệt Vi chỉ nhìn cô ta một cái liền nhường đường, Bạch Linh lạnh mặt đi qua bên cạnh cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cô vốn tưởng rằng ký túc xá không có ai, nhưng không nghĩ tới bọn Triệu Tiểu Phương cùng đến năm người, Giang Nguyệt Vi trực tiếp gọi người đi ra ngoài ăn mì.
Hoạt động khai trương cũng giống như cửa hàng trước, cũng là ăn thử miễn phí, hôm nay khai giảng, phụ huynh học sinh đều có, người lui tới rất nhiều, mà phụ cận trước mắt cũng chỉ có một cửa hàng của các cô, cho nên hiện tại người xếp hàng càng ngày càng nhiều, Giang Nguyệt Vi để cho Triệu Tiểu Phương các cô tùy ý, tự mình đi vào hỗ trợ.
Mì trong tiệm miễn phí cũng là số lượng có hạn, cũng chỉ có sáu mươi phần, buổi chiều chưa đến hai giờ đã ăn hết sáu mươi phần, rất nhiều người không cướp được, lại không đợi được ngày hôm sau lại đến, nhìn đồ trong tiệm cũng không đắt, cho nên dứt khoát liền trực tiếp mua.
Người ta nói muốn mua, Giang Nguyệt Vi đương nhiên cũng muốn bán, vì thế ngày hôm sau chuẩn bị bán hết số lượng miễn phí, đến buổi tối, tất cả đều được bán sạch, làm ăn tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Buổi tối lúc kiểm kê thu nhập, trong lòng Giang Nguyệt Vi vui mừng, mà Mã Ái Vân cũng vui mừng muốn chết, cửa hàng bên kia buôn bán bây giờ nhạt đi rất nhiều, bên này buôn bán tốt, cũng có thể an ủi tâm tình gần đây của bà.
Liên tiếp mấy ngày, cửa hàng mới làm ăn cũng không tệ, so với dự đoán của các cô còn tốt hơn, Giang Nguyệt Vi cũng yên tâm giao cửa hàng mới cho Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến, an tâm đi học.
Vui buồn của con người cũng không tương thông, các cô bên này vô cùng vui vẻ, Tôn Thục Mẫn lại tức giận.