Chuyện Giang Nguyệt Vi mở cửa hàng mới cũng được thông báo trong cửa hàng cũ của chỗ cô ta, cô ta không muốn biết cũng khó, mà cô ta cũng đã qua bên kia xem qua, cửa hàng mới của Giang Nguyệt Vi làm ăn rất tốt, so với bên này còn tốt hơn, như vậy về sau càng có vốn để đánh giá giá cả với cô ta.
Lúc này, cô ta liền đặc biệt hối hận, lúc trước sao cô ta không nghĩ tới mở cửa hàng ở đại học bên kia nhất định phải giành mở ở bên này chứ?
Nhưng có hối hận cũng vô ích, hiện tại cửa hàng đã mở, gần đây làm ăn cũng bình thường, mở cửa hàng gần một tháng, trừ bỏ phí tổn, lợi nhuận ngay cả tiền trang hoàng trước đó của cô ta cũng không lấp đầy được, nếu cứ tiếp tục như vậy, ba tháng sau, căn bản không làm gì được Giang Nguyệt Vi.
Bởi vì chuyện này khiến cho mấy ngày nay cô ta vẫn không ngủ được, trong đầu đều nghĩ phải làm thế nào mới có thể nâng cao lợi nhuận và lượng khách, thậm chí chuyện tìm người qua bên kia phá hoại cô ta cũng đã nghĩ, chỉ tiếc cô ta cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, chồng kiêm bảo vệ của Giang Nguyệt Vi lại là quân nhân, cô ta cảm thấy không mình thể trêu vào.
Bà Vương cũng nhìn ra được tình huống hiện tại, việc này bà không giúp được gì, chỉ an ủi Tôn Thục Mẫn: "Thật ra chúng ta như vậy cũng tốt, làm ăn tuy không phát đạt như bọn họ, nhưng ít ra vẫn kiếm được tiền, chúng ta cứ từ từ làm, đợi qua mấy tháng nữa chắc chắn sẽ có lợi nhuận."
Tôn Thục Mẫn đương nhiên biết điều này, nhưng một tháng một bên kiếm được ba bốn trăm phần lợi nhuận và một tháng của bên kia chỉ kiếm được mấy chục, một trăm và một chục thì với cô ta, phần lợi nhuận hai người họ kiếm được hoàn toàn không giống nhau, người khác bày hàng vỉa hè cũng có thể kiếm được mấy trăm một tháng, sao đến chỗ cô ta lợi nhuận lại không thu được?
Cô ta cảm thấy bực mình, trong lòng cũng có không cam lòng, nhưng trước mắt cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cho nên chỉ có thể mỗi ngày nhìn người ở cửa hàng đối diện lo âu.
Bà Vương nhìn cô ta cứ lo âu như vậy, nghĩ thầm nếu như việc làm ăn cứ tiếp tục như vậy, Tôn Thục Mẫn rất có thể sẽ trừ tiền lương của bà ta, cho nên liền đưa ra chủ ý: "Hay là chúng ta cũng ép giá thêm một chút?"
"Vậy sao được." Tôn Thục Mẫn lập tức nói: "Người ta bây giờ mở cửa hàng mới, sức mạnh mười phần, không dựa vào một cửa hàng này ăn cơm, chúng ta lại áp đến lúc đó cô ấy cũng áp thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó chúng ta căn bản là đánh không lại bên đó đâu."
Bà Vương ngẫm lại cũng đúng, cái này đúng là ngươi đè ta cũng đè ngươi, căn bản sẽ không có điểm cuối, người ta còn có cửa hàng khác nâng đỡ, vì thế lại nghĩ nghĩ: "Vậy chỉ có thể giảm bớt chút phí tổn, bằng không sủi cảo chúng ta làm nhỏ một chút, như vậy phí tổn cũng có thể ít một chút?"
Tôn Thục Mẫn hơi nhíu mày, có thể giảm bớt chi phí, nhưng thay đổi một chút kích cỡ của sủi cảo thì có tác dụng gì, hơn nữa nếu thật sự làm sủi cảo nhỏ đi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, làm như vậy quá ngu xuẩn: "Chúng ta nếu làm như vậy còn không bằng giảm giá xuống."
Bà Vương cảm thấy cái này cũng không được cái kia cũng không được, trong lòng cũng không có cách nào, một lát sau, bà ta bỗng nhiên lại nói: "Vậy nếu không, hay là chúng ta mua thịt qua đêm?"
Tôn Thục Mẫn nhíu mày: "Thịt qua đêm?"
Bà Vương gật đầu nói: "Đúng vậy, chỗ bán thực phẩm kia không phải thường xuyên có thịt để qua đêm sao, mà xương qua đêm đều có, có đôi khi còn có rất nhiều, ngày hôm sau liền bán rất rẻ, cho nên rất nhiều lúc một chút liền bán hết."
Tôn Thục Mẫn đương nhiên biết đến nó chứ, chỉ là lúc trước cô ta vẫn không nghĩ tới phương diện này, bây giờ nghe bà Vương nói như vậy, đột nhiên nhớ tới có loại thịt này.
Nếu như mua những thịt này về làm nhân, vậy giá thành sủi cảo thịt tươi đương nhiên cũng giảm xuống, Giang Nguyệt Vi ăn mì tặng đồ, vậy cô ta lại giảm giá, đến lúc đó còn sợ không hấp dẫn được khách sao?
Tâm tình cô ta đột nhiên hưng phấn lạ thường: "Thịt kia có vị gì hay không, có làm hỏng món ăn không thế?"
Bà Vương do dự một hồi rồi nói: "Có lẽ là không có, nhưng gần đây thời tiết vẫn nóng, thịt để cả ngày ít nhiều gì cũng có mùi, nhưng ảnh hưởng không lớn, cháu đến mua thịt đó về, bà lại lấy giấm đi khử mùi rồi chế biến một chút thì không phải là được rồi sao?"
Tôn Thục Mẫn vẫn có chút do dự, dù sao nếu thật sự để người ta biết, cửa hàng của cô ta nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng nghĩ đến mấy tháng sau phải cạnh tranh với đối phương, cuối cùng cô ta chiến thắng lý trí, cắn răng đáp: "Được, ngày mai cháu dậy sớm một chút đi xem."
Bà Vương liền nói: "Cháu cũng đừng mua ở đây, đi trạm thực phẩm khác mà mua, như vậy sẽ không dễ dàng bị phát hiện."
Tôn Thục Mẫn đương nhiên biết điều này, trong lòng đã lên kế hoạch, cô ta lập tức có giải pháp, hơn năm giờ ngày hôm sau liền thức dậy, xuất phát từ nhà đi vòng qua trạm thực phẩm khác.
Quả nhiên đã sớm có thịt qua đêm. Hôm qua ở trạm thực phẩm còn lại không ít thịt.
Gần đây có chút nóng, thịt tuy để lại một ngày một đêm đúng có một chút mùi hơi lạ, nhưng chất lượng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Vì vậy, cô ta mua tất cả đống thịt thừa ngày hôm trước, giá cả so với lúc trước, rẻ hơn phân nửa! Tâm tình cô ta vui vẻ mang thịt về tiệm, lúc này vẫn còn sớm, đối diện cũng vừa mới mở cửa, vì thế cô ta lập tức đánh thức bà Vương, bảo bà mau mau xử lý đống thịt.
Bà Vương cũng là người làm việc nhiều năm, bình thường ở nông thôn bọn họ đều thích mua những thứ rẻ tiền này, cái gì là heo xuống nước bà đều xử lý qua, cho nên đồ tới tay, bà không tốn bao nhiêu thời gian liền xử lý xong, nhìn hay ngửi đều không khác gì thịt tươi.
Cầm thịt làm xong nhân, gói xong sủi cảo, Tôn Thục Mẫn cũng ăn hai cái, mặc dù thịt này mùi vị vẫn có chút khác với thịt tươi, nhưng vẫn rất khó để phân biệt được, cho nên cô ta vẫn yên tâm bán, thậm chí, trực tiếp ép giá một bát sủi cảo xuống ba phần.
Giá cả này vừa đưa ra, quả nhiên chính là chiêu bài lớn nhất, liên tiếp mấy ngày, sinh ý trong tiệm trong nháy mắt liền tăng lên, lượng bán ra nhiều, lợi nhuận mỗi ngày so với trước nhiều hơn một phen, hơn nữa hiện tại sinh ý của bên đối diện, cũng bởi vì cô ta hạ giá mà trở nên mờ nhạt đi không ít. Nhưng bên đó cũng không giảm giá nữa.
Tôn Thục Mẫn mừng rỡ, quả nhiên đi đến bước này coi như là đi đúng, vốn cảm thấy mỗi ngày đều mua thịt thừa còn có chút ngượng ngùng, nhưng hiện tại chuyện gì cũng không có, người khác cũng ăn không ra mùi vị, trong lòng cô ta đã sớm không có gánh nặng, cho nên càng ngày càng lớn mật.
Vốn dĩ cô ta chỉ định mua thịt thừa ngày đầu, nhưng sau đó nhìn thấy một ít thịt chỉ cần bán không hết sẽ biến vị, tất cả đều lấy đi, mà bà Vương cũng là một trong những người lợi hại về vấn đề này, đem thịt quét tới quét lui lại ướp đi ướp lại.
Cuối cùng làm ra cũng không khác gì thịt tươi, dù sao cũng không ai nhìn ra được.
Ngoại trừ như vậy, bột mì cô ta cũng đổi, nhưng cũng không đổi toàn bộ, trộn lẫn dùng, cho nên trong hơn một tháng này, khách hàng trong cửa hàng nhiều hơn không ít, tiền lời cũng hơn, Tôn Thục Mẫn quét sạch lo lắng trước đó, mỗi ngày đều hiện lên vẻ tươi cười tràn đầy khuôn mặt.
Hôm nay, mới ba giờ chiều, sủi cảo trong tiệm đã bán hết, gần đây bận rộn mệt mỏi, cho nên hôm nay cô ta cho mình và bà Vương nghỉ nửa ngày.