Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 171

Giang Nguyệt Vi nghe vậy cũng nhíu mày, cô biết Tôn Thục Mẫn là người địa phương, cũng ở gần đây, dựa theo vị trí địa lý mà nói, cửa hàng thực phẩm ở đây gần nhất, trên cơ bản người dân ở gần đây đều sẽ đến cửa hàng thực phẩm này mua đồ, vậy tại sao cô ta lại không mua ở đây? Có phải có nơi nhập hàng riêng không? Hay là mua ở nơi khác rẻ hơn?

Nếu như thật sự có con đường nhập hàng nào khác, còn có thể giảm giá thành nguyên vật liệu, vậy cô có ép giá nữa cũng rất bình thường, nếu như nhà cô mà cũng có thể giảm giá thành, vậy thu nhập khẳng định sẽ tăng lên.

Nghĩ đến đây, buổi tối chờ Tưởng Chính Hoa từ bộ đội trở về, cô liền đem mọi chuyện hôm nay nói với anh, cuối cùng, lại nói: "Anh có biết người của xưởng thịt nào không, hai cửa hàng chúng ta gần đây muốn mua nhiều thịt, cho nên em muốn trực tiếp đặt thịt với bọn họ, như vậy chi phí nấu ăn của chúng ta cũng có thể thấp hơn một chút rồi."

Tưởng Chính Hoa suy nghĩ một hồi mới nói: "Em để anh đi thử xem, nhưng anh nghĩ là khó lắm."

Nhà máy chế biến sản xuất thịt là của nhà nước, ở trong mắt bọn họ, tiệm mì Phúc Tâm là nhà đầu tư, bọn họ sẽ không muốn hợp tác với Phúc Tâm.

Hơn nữa thịt của bọn họ đều là trực tiếp đưa đến trạm thực phẩm, nếu như bán cho tư nhân, vậy thịt đưa đến trạm thực phẩm sẽ không đủ lượng, trạm thực phẩm bên kia cũng sẽ có ý kiến, trừ phi quan hệ cá nhân vô cùng tốt, bằng không biện pháp này không thể thực hiện được.

Giang Nguyệt Vi cũng không có ý định nhất định phải làm, nhưng việc gì cũng phải thử một lần mới được.

Chuyện này cô để qua một bên, đến cuối tuần, cô đến cửa hàng xem tình hình, sau đó phát hiện cửa hàng đối diện, một đống người chen chúc đông nghịt.

Nói thật, nhìn thấy cửa tiệm của bọn họ chen chúc không ít người, cô nhìn thôi cũng cảm thấy hâm mộ, dù sao thì hôm nay là cuối tuần mà, xem ra, với tình hình này, nhà bên kia khẳng định sẽ kiếm được không ít tiền đi, nhưng cô nhìn kỹ lại, có gì đó sai sai,a trong những người chen chúc này, lại còn có mấy người người mặc đồng phục công an.

Giang Nguyệt Vi nghi hoặc, liền hỏi Trương Lệ Mai: "Tình huống nhà đối diện là thế nào?"

Trương Lệ Mai lắc đầu, hôm nay là cuối tuần, cửa hàng đối diện làm ăn rất náo nhiệt, cửa hàng bọn họ làm ăn cũng khấm khá hơn một chút, cho nên bọn họ vẫn luôn bận rộn, sự tình cũng vừa mới phát sinh, cho nên cũng không biết đối diện xảy ra chuyện gì, chỉ là biết quán bọn họ có công an tới: "Không biết, chúng tôi cũng vừa mới nhìn thấy thôi."

Mã Ái Vân ngược lại lại vô cùng hưng phấn: "Công an đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nói không chừng là người ta đến tra giá cả của cửa hàng nhà cô ta, lần này mẹ chắc chắn nhà cô ta phải bị đóng cửa, kiểu gì cũng phải bị chỉnh đốn cho mà xem."

Giang Nguyệt Vi cảm thấy chắc chắn không phải, bởi vì công an cũng không quản giá cả, cho nên cũng rất tò mò, vội nói: "Mọi người trông cửa hàng, mẹ, con qua bên kia xem."

Mã Ái Vân nói: "A, mẹ cũng đi."

Giang Nguyệt Vi không nói gì, trực tiếp đi tới đối diện xem, một đám người ở bên ngoài vây xem náo nhiệt, muốn chen cũng không chen được vào, cô kéo một người bên cạnh hỏi tình hình bên trong, người nọ nói với cô: "Công an nói sủi cảo của nhà bọn họ làm bị hỏng, hôm qua rất nhiều người ăn xong lại nôn ra, bây giờ đều đang ở bệnh viện truyền nước, là bệnh viện giúp bọn họ báo công an."

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, không ngờ lại còn có cả chuyện này?

Mã Ái Vân lập tức nói: "Không phải chứ? Vừa nôn xong lại đi chuyền nước? Sủi cảo bị hỏng à?"

Người nọ gật đầu: "Đúng, dù sao công an chính là nói như vậy, nhưng vẫn phải xem xét, hiện tại, công an muốn đóng cửa tiệm rồi kéo người đến đồn công an điều tra, mấy người bọn họ lại không muốn đi."

Nghe xong đối thoại, Giang Nguyệt Vi dường như đã nghĩ thông suốt những hành động của Tôn Thục Mẫn trước đó là vì cái gì, cô ta bán sủi cảo là bán hàng không tốt, trách không được gần đây lại giảm giá xuống, trách không được gần đây lại không mua thịt ở trạm thực phẩm gần đây, nhất định là đi chỗ khác mua thịt không tốt sợ bị phát hiện cho nên mới bỏ gần tìm xa.

Mặc dù bây giờ mọi người rất nhiều người đều ăn không đủ no, có một miếng ăn là được, đối với an toàn vệ sinh cũng không có khái niệm gì, nhưng lá gan của cô ta cũng quá lớn đi, cũng dám làm loại ra loại chuyện này. Quả thực đây là không muốn kinh doanh cửa hàng nữa.

Mã Ái Vân nghe vậy thiếu chút nữa đã cười rộ lên, nhưng lúc này bà lại không thể biểu hiện ra ngoài quá mức, lập tức cố gắng nhịn xuống, vội vội vàng vàng lôi kéo Giang Nguyệt Vi cố gắng chen vào, một lát sau hai người mới chen lên được phía trước. Cuối cùng cũng nhìn rõ.

Giang Nguyệt Vi nhìn thấy Tôn Thục Mẫn và bà Vương đứng ở đó, sắc mặt cả hai người đều trắng bệch, bên cạnh bọn họ ngoại trừ hai cảnh sát ra, còn có một người mặc đồng phục công nhân màu xanh lam, mặt sau áo của anh ta còn viết chữ "Cục quản lý giám sát an toàn thực phẩm", cũng có hai người mặc đồng phục công nhân màu xanh lam khác đang kiểm tra đồ trong bếp.

Tôn Thục Mẫn bây giờ đang bị dọa sợ, buổi sáng cửa hàng cô ta buôn bán rất tốt, khách bên ngoài cũng xếp đầy ra, ai ngờ, đang làm thì cảnh sát không biết từ đâu đến, đột nhiên dẫn người của cục thực phẩm tới cửa nói sủi cảo của cô ta có vấn đề, có người ăn vào ói ra, có người đau bụng đi ngoài, bây giờ phải chuyền nước trong bệnh viện, muốn cửa hàng của cô ta phải đóng cửa để phối hợp với bọn họ cùng điều tra.

Vừa nói như vậy, việc làm ăn trong cửa hàng khẳng định sẽ ngừng lại, hiện tại cô ta hối hận muốn chết, nhưng hối hận cũng vô ích, cô ta nhìn viên cảnh sát trước mặt mình, lập tức giải thích: "Nguyên liệu cũng đồ dùng trong cửa hàng chúng tôi khẳng định đều là đồ mua mới hết cả, nói không chừng mấy người bọn họ ở nhà ăn cái gì không tốt mới bị như thế, bây giờ kết quả lại đổ lên đầu chúng tôi, các anh nhất định phải điều tra rõ ràng a."

Vừa dứt lời thì bên cạnh có một người phụ nữ lập tức nói: "Cô đúng là lòng dạ quá đen tối, rõ ràng chiều hôm qua con gái tôi ở chỗ cô ăn sủi cảo xong trở về nhà liền đau bụng. Hôm qua nó còn chưa ăn cơm tối, làm sao cô lại nói nó ở nhà ăn cái gì không tốt chứ. Đúng là độc ác mà."

Một người khác cũng nói theo: "Lão già nhà chúng ta cũng vậy, ngày hôm qua trước khi ăn sủi cảo cũng không có lót bụng cả, thế mà vừa ăn sủi cảo vào liền không thoải mái, đi ngoài với đau bụng cả đêm không ngủ được, thiếu chút nữa thì mạng cũng không còn."

Bà Vương chột dạ cũng không dám nói gì, nhưng bà ta lại cảm thấy việc này không phải là vấn đề của mình, dù sao lúc đó bà ta cũng chỉ đề nghị mà thôi, quyền quyết định cuối cùng nằm ở trong tay Tôn Thục Mẫn, hơn nữa, khi đó Tôn Thục Mẫn cũng đảm bảo rồi, chưa kể, chồng của cô ta cũng không ngăn cản bọn họ làm ra loại chuyện như vậy, nhưng ai mà ngờ được, bây giờ lại xảy ra chuyện chứ.

Mà Tôn Thục Mẫn đành phải kiên trì nói: "Tôi nào biết người nhà các người có ăn gì khác không, nếu bọn họ có ăn cũng sẽ không nói thật với tôi."

Hai người kia nghe nói như thế liền tức muốn chết: "Chính là sủi cảo của cô có vấn đề thì có, bằng không sao cô lại bán rẻ như vậy, tiệm ăn lòng dạ hiểm độc, hôm nay cô mà không cho chúng tôi lời một giải thích, công an cũng không tha cho cậu."

Bình Luận (0)
Comment