Công an liếc nhìn Tôn Thục Mẫn một cái rồi nói: "Cô nói hay thật, nếu cô nói một người nào đó ăn ở chỗ cô xong về nhà ăn liền đau bụng thì chúng tôi tin và chắc chắn sẽ tin điều đó, nhưng mà mười mấy người kia đều ở cửa hàng cô ăn sủi cảo sau đó bọn họ liền bị đau bụng cùng đi ngoài, cô nói chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ là dịch bệnh?"
Tự dưng bị công an nói như vậy, Tôn Thục Mẫn có chột dạ đến mấy thì cũng không thể đáp ứng: "Vậy hôm qua cửa hàng nhà chúng tôi bán cũng không phải chỉ có hơn mười phần, hôm qua chúng tôi bán nhiều lắm, sao người khác không có việc gì mà bọn họ có việc?"
Lúc này, người của cục thực phẩm lập tức đưa cho cô ta một thứ, nói: "Vậy cô tự xem đi, đây là báo cáo của bệnh viện, trên đó viết là ngộ độc thực phẩm do vi khuẩn gây ra, có vài người thân thể tốt cho nên chịu được, có vài người thân thể không tốt liền vào bệnh viện, nếu cô không biết chữ thì nói tôi, tôiđọc cho cô nghe."
Ngày hôm qua liên tiếp nhiều người như vậy vừa nôn vừa đi ngoài, bác sĩ bọn họ rất cảnh giác, tưởng là có bệnh truyền nhiễm gì đó, kết quả kiểm tra mới biết được cũng may không phải bệnh truyền nhiễm gì, mà chỉ là sau khi ăn sủi cảo mới vừa nôn vừa đau bụng hoặc là đi ngoài, sau khi biết, bệnh nhân liền gọi cho công an dưới sự hỗ trợ của bệnh viện.
Tôn Thục Mẫn đương nhiên là biết chữ, cho nên vừa nhìn sơ qua thì cô ta đã biết trên đó viết chữ gì, sắc mặt cô ta liền khẽ biến, còn chưa kịp nói gì, cảnh sát lại nói: "Tốt nhất là cô nên phối hợp với chúng tôi để điều tra, bằng không chúng tôi cũng chỉ có thể cưỡng ép đưa cô qua đó, như vậy đối với cô cũng sẽ không có bất kỳ lợi ích nào."
Tôn Thục Mẫn kiên quyết không thể thừa nhận nguyên liệu trong cửa hàng có vấn đề, nhưng cô ta cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ có nhiều người đến vây xem: "Tôi có thể phối hợp với các người điều tra, nhưng các người không thể nói đây là vấn đề của cửa hàng chúng tôi, bằng không, sau này nơi đây làm sao mà mở cửa được nữa!"
Hai người của cục thực phẩm kia từ trong phòng bếp đóng gói một đống đồ đi ra, sau đó nhìn cô ta rồi nói: "Hiện tại bệnh viện đưa báo cáo nên chúng tôi phải điều tra cô, có vấn đề hay không không phải chúng tôi nói, phải xem đồ của cô có vấn đề hay không."
Bên ngoài kia vẫn đang có một đám người đông nghìn nghịt đều đang xem náo nhiệt, Tôn Thục Mẫn cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu mà cứ tiếp tục như vậy, cô ta thật sự sẽ không mở được cửa hàng, vì thế cũng ngoan độc đáp trả lại: "Được, các người điều tra đi, tôi làm việc rất nghiêm túc, nếu không có vấn đề gì, sau này những người đó phải bồi thường cho tôi các loại tổn thất!"
Mọi người vốn chỉ cảm thấy sủi cảo trong tiệm bọn họ có vấn đề, nhưng cô ta nói với giọng cứng rắn như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết có phải thật sự sủi cảo ở đây có vấn đề hay không, cho nên đều không lên tiếng.
Rất nhanh, Tôn Thục Mẫn đi ra ngoài muốn đóng cửa tiệm, kết quả lại nhìn thấy Giang Nguyệt Vi trong đám người, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: "Giang Nguyệt Vi, là cô giở trò quỷ với tôi phải không?"
Một câu nói bất thình lình như vậy khiến Giang Nguyệt Vi có chút mơ hồ, còn chưa kịp trả lời, cô ta lại tiếp tục nói: "Cô cho rằng chỉnh tôi như vậy thì việc làm ăn trong cửa hàng của cô sẽ tốt lên sao?"
"Tốt nhất là cô nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cửa hàng của tôi sẽ không bị cô làm cho phá sản đâu, chờ thêm hai ngày nữa tra được cửa hàng của chúng tôi không có vấn đề gì, cũng nên đến phiên kiểm tra nhà cô rồi."
Giang Nguyệt Vi vốn chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, không nghĩ tới còn bị người phụ nữ này hắt một thân nước bẩn, cô liền cảm thấy không vui: "Bây giờ tôi mới biết đó, cô thật là khôi hài, người khác ăn đồ nhà cô bị nôn rồi đau bụng hoặc đi ngoài vậy mà cô lại đi tính sổ với tôi, chẳng lẽ là tôi ép bọn họ đi ăn ở nhà cô sao?"
"Bệnh viện người ta ra báo cáo, cũng không phải tôi ra báo cáo, cô nếu có thời gian ở đây trốn tránh trách nhiệm ấy, còn không bằng nói với đồng chí cục thực phẩm rằng mỗi ngày cô đã mua thịt ở chỗ nào đi thì hơn!"
Tôn Thục Mẫn nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức ngậm miệng, Giang Nguyệt Vi nói như vậy, nhất định là để ý đến cô ta, khó trách gần đây đối diện vẫn án binh bất động, cũng không giảm giá theo, thì ra là đang đợi cô ta lấy đá đập vào chân mình! Người phụ nữ này thật nham hiểm!
Rất nhanh, quán sủi cảo An Tâm phải đóng cửa, công an cũng đưa bà Vương và Tôn Thục Mẫn đi, đám người của cục thực phẩm cũng đi theo để kiểm tra đống nguyên liệu trong quán, chờ những người đó đi rồi, một đám người vây xem một trận ồn ào, vội vàng nghị luận ầm ĩ - -
"Đây nhất định là do sủi cảo nhà bọn họ có vấn đề, bằng không sẽ không có mười mấy người vô duyên vô cớ nôn rồi đau bụng hay đi ngoài a."
"Vậy ngày hôm qua người ăn sủi cảo nhiều như vậy, sao lại có một số người vẫn khỏe mạnh chứ."
"Vậy không phải công an đã nói rồi sao, có vài người thân thể tốt, có vài người thân thể không tốt cho nên liền trúng chiêu, cho nên chính là sủi cảo của bọn họ có vấn đề."
""Cái này khó nói lắm đấy, người ta hiện tại đang phối hợp điều tra, chờ bọn họ tra ra tình huống gì rồi hãy nói, bằng không người ta bán được bao nhiêu thuận lợi như vậy, chúng ta còn đi oan uổng người ta cũng không tốt.""
"Còn phải điều tra sao? Căn bản không cần đâu, có nhà nào tốt, cũng chỉ biết kiếm tiền đen thôi, tôi thấy tiệm mì Phúc Tâm đối diện kia cũng phải điều tra một chút, nói không chừng cũng không biết dùng loại nguyên liệu gì để bán cho chúng ta ăn."
Mã Ái Vân vốn nghe đám người đó mắng cửa hàng sủi cảo An Tâm thế này thế kia vẫn rất cao hứng, ai mà biết bất thình lình lại có người lại kéo đến cửa hàng của con bà chứ, kéo vào câu chuyện còn bà chưa tính sổ với bọn họ, lại còn mắng cửa hàng nhà bọn họ nữa, vậy bà cũng sẽ không mặc kệ.
Bà lập tức quay đầu, nhìn người đàn ông lớn tuổi kia vẫn đang nói chuyện rất hăng say, trực tiếp mắng lại: "Này, ông nói lời này thì làm ơn nghĩ chút đi, tôi không thích nghe nó đâu, quán sủi cảo An Tâm có vấn đề thì liên quan gì đến cửa hàng nhà tôi? Tiệm mì Phúc Tâm chúng tôi mở cửa đã được hơn nửa năm rồi, có ai từng ăn mì của cửa hàng nhà chúng tôi mà lại bị đau bụng không? Bọn họ có từng trúng độc không mà ông nói như thế?"
Người đàn ông kia liền trả lời bà: "Vậy tôi làm sao biết, có thể có người bị tiêu chảy cũng không chú ý, dù sao mấy người buôn bán cũng chỉ biết kiếm tiền, đều không có lòng tốt gì!"
Giang Nguyệt Vi cũng lạnh nhạt nói với người đàn ông lớn tuổi mà không biết suy nghĩ này: "Vị đồng chí này, nếu có người ăn mì của nhà chúng tôi cũng nôn hay đau bụng đi ngoài, vậy ông mau bảo tên đó đứng ra tìm tôi, nếu như không có vậy ông nên im miệng được rồi đấy, đừng mở miệng ra là vấn đề của chúng tôi, tôi hiện tại nếu nói ông là kẻ trộm, vậy ông thật sự là kẻ trộm sao?"
Mã Ái Vân lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, không thì cơm nhà tôi ông tự mình ăn đi, ăn xong rồi nói, mà nói thì lời nói ông cũng đừng lung tung, thịt nhà chúng tôi đều là sáng sớm ngày nào đi xếp hàng mới mua, mua hơn nửa năm rồi, thợ làm thịt đều biết đến tôi, đồ ăn bên trong nhà tôi, bọn họ cũng mua qua, bên ngoài bày sạp tôi cũng mua qua, cho tới bây giờ đều là mua tươi mới, ngay cả bột mì chúng tôi dùng đều là bột Phú Cường, nếu các người không tin thì bây giờ đến cửa hàng chúng tôi xem một chút."
"Tôi ngay cả mấy cái túi đóng gói kia cũng không có ném."