Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 173

"Còn nữa, lúc trước biết thời tiết nóng, chúng ta vì giữ tươi mà ngay cả tủ lạnh cũng mua, tủ lạnh ở ngay trong cửa hàng chúng ta, ông làm người thì cần phải có lương tâm chứ, không thể bởi vì cái chuyện sủi cảo An Tâm mà tùy tiện nói này nói nọ lên đầu chúng tôi, chúng tôi cũng không thuận theo."

Mã Ái Vân làm việc ở đây cũng đã lâu, cũng có một số người biết bà, tủ lạnh kia tất cả mọi người đều đã nhìn qua, cho nên rất nhanh đã có người giúp nhà bọn họ nói chuyện.

Người đàn ông kia không nghĩ tới hai người phụ nữ này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, trong lúc nhất thời ngượng đến không nói được gì, hơn nữa người bên cạnh ông ta lại đang cố ý khuyên can, hướng gió cũng thay đổi, cho nên ông ta rất nhanh đã ngậm miệng.

Vừa rồi Mã Ái Vân nói ra những lời này, rõ ràng là đang giải thích, ngầm cũng là đang quảng cáo, nói cho mọi người đều biết, thứ mà bọn họ dùng đều nguyên liệu tươi mới, chất lượng lại tốt, Giang Nguyệt Vi cũng tiếp tục nói: "Nếu mọi người còn không tin, vậy thì đến cửa hàng của chúng tôi thử xem, cam đoan sẽ không có vấn đề gì, ăn một lần là nhớ mãi."

Nơi này vốn là có vài người đến xếp hàng để ăn sủi cảo, hiện tại tiệm sủi cảo An Tâm lại đang đóng cửa, cho nên cũng quay đầu đi đến Phúc Tâm, trong lúc nhất thời, tiệm mì vừa nãy Phúc Tâm vốn không có khách, bây giờ khắp nơi đều là người. Cửa hàng của họ bỗng trở nên náo nhiệt.

Mọi người đều bận rộn, thẳng đến sáu giờ tối khách mới tản bớt đi, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, Mã Ái Vân cuối cùng cũng thở một hơi, bây giờ bà cảm thấy rất vui vẻ, nói chuyện rôm rả với mọi người: "Quán chúng ta hôm nay cuối cùng cũng có chút hơi thở, cuối cùng cũng quay lại như trước kia, nếu sau này bên phía đối diện đóng cửa, vậy mới là có chuyện vui."

Trương Lệ Mai vừa mới rửa chén xong, lau tay, cười nói: "Chúng ta trước kia cũng đều bận rộn như vậy sao?"

Mã Ái Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc trước, hơn nửa tháng cửa hàng chúng ta đều bận rộn như vậy, sau khi bọn họ tới đây, chúng ta làm ăn mới chán như thế."

Tống Hồng Tinh do dự một hồi mới dám hỏi: "Đồ của bọn họ nếu tra ra mà có vấn đề, vậy khẳng định là phải đóng cửa lại chỉnh đốn bản thân đi?"

"Vậy cũng không được." Mã Ái Vân lập tức cười híp mắt nói tiếp, ngẫm lại gần đây hơn một tháng nghẹn khuất, bà cuối cùng cũng thở ra một hơi: "Sau khi đóng cửa chỉnh đốn thì mấy người bọn họ vẫn có thể làm ăn, nhưng khi đó thanh danh bọn họ đều đã bị dính bẩn, ai mà không muốn sống thì cứ qua đó ăn thôi. Nhưng tôi đoán là chẳng ai không muốn sống đâu?"

Đám người vừa rồi tới quán ăn cũng đang bàn luận về chuyện của quán sủi cảo An Tâm đối diện.

Trương Lệ Mai nghe cũng từ đó mà nghe ra đại khái: "Cô ta đúng là có lá gan lớn mà, dám làm ra loại chuyện này, làm tốt khẳng định bọn hon sẽ không bị lỗ vốn, nhưng mà bọn họ lại quá lộ liễu, chưa kể cái đó đã là vi phạm nguyên tắc nấu ăn rồi, bị như thế là đúng."

Mã Ái Vân ngược lại lại cảm thấy loại chuyện mà cô ta làm ra quả thật là rất tốt, cũng đỡ cho cửa hàng nhà bà sau này vì việc làm ăn trong tiệm không tốt mà lại phát sầu, đương nhiên, bà vui sướng khi người ta gặp họa cũng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ nói: "Đừng nhắc tới cô ta nữa, còn không biết tình huống thế nào đâu, chờ công an trả lời rồi nói sau."

Lúc này, Giang Nguyệt Vi lại đang suy nghĩ một chuyện khác, xảy ra chuyện như vậy, Tôn Thục Mẫn nhất định sẽ bị phạt tiền, hơn nữa khẳng định cũng phải bồi thường một khoản tiền cho những người trong bệnh viện, đến lúc đó quán sủi cảo An Tâm rất có thể sẽ bị đình chỉ kinh doanh, cho nên đến lúc đó, căn nhà kia nhất định sẽ để đó không không ai dùng .

Căn nhà kia là Tôn Thục Mẫn thuê, mặc dù không biết cô ta thuê trong bao lâu, nhưng sau này cửa hàng của cô ta chắc chắn sẽ không mở được nữa, mà có mở thì cũng không có khách, đến lúc đó cô ta có thể sẽ phải chuyển nhượng.

Giang Nguyệt Vi muốn thuê căn nhà bên đó, đến lúc thì lại tạo ra chút việc kinh doanh khác, trong lòng nghĩ như vậy, buổi tối về nhà cơm nước xong, cô liền đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Tưởng Chính Hoa.

Hiện tại hai đứa nhỏ cũng đã sáu tháng, mấy ngày trước đã có thể hàm hồ không rõ kêu "ma ma", nhưng hai tiểu tử này thế nào cũng nhất quyết không muốn gọi cha, vì thế mà Tưởng Chính Hoa rất không vui, cảm thấy đứa nhỏ quá không công bằng, cho nên gần đây buổi tối khi trở về, anh đều không ngại phiền toái mệt mỏi cả ngày mà dạy hai đứa nhỏ làm sao gọi cha.

Nhưng, tất nhiên, hai đứa nhỏ căn bản nghe không hiểu lời của anh, cho nên một chút hiệu quả cũng không có, lúc này anh nghe được câu hỏi của Giang Nguyệt Vi, vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô: "Em còn muốn mở quán mì nữa sao?"

"Không phải." Giang Nguyệt Vi sẽ không mở một tiệm mì Phúc Tâm nào ở đối diện nữa, không cần thiết, cô tuy rằng muốn mua nhưng làm cái gì còn chưa nghĩ ra: "Đến lúc đó em thấy, Tôn Thục Mẫn có khả năng sẽ vội vã ra tay, cho nên em muốn mua trước rồi nói sau."

Tưởng Chính Hoa nở nụ cười: "Em còn đang học năm thứ hai đại học, hai đứa bé đều được nuôi bằng sữa mẹ, lại có hai cửa hàng, em vừa chăm con vừa đi học vừa buôn bán, em không mệt anh cũng đau lòng."

Giang Nguyệt Vi nghe anh nói đến chi tiết như vậy thì đột nhiên có chút ngượng ngùng, bởi vì trên thực tế phần lớn chuyện trong tiệm đều là Mã Ái Vân và Nguyệt Hà làm: "Nào có, chúng ta tuyển người là được rồi, dù sao đều là bọn họ làm, em cùng lắm chỉ là chỉ huy một chút."

Tưởng Chính Hoa suy nghĩ trong chớp mắt, cũng không lập tức đồng ý ngay với yêu cầu của cô: "Em để anh đi điều tra thị trường trước, đến lúc đó nếu như bọn họ đồng ý chuyển thì chúng ta lại nói chuyện với cô ta sau vậy."

Giang Nguyệt Vi nghe thế cũng không phản đối, Tưởng Chính Hoa lại đi dạy con gọi cha, anh hai tay dang ra, tay trái tay phải mỗi bên ôm một đứa nhỏ, miệng thì cứ liều mạng dạy hai đứa tập nói.

Hai đứa nhỏ mở to đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh, giống như cha mình là quái vật vậy, cứ ở đó luyên tha luyên thuyên.

Tưởng Chính Hoa cảm thấy rất buồn bực, anh cứ nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ, tiếp tục mở miệng dạy chúng: "Cha~"

Hai tiểu tử cảm thấy chơi vui, nhếch miệng cười, một miệng nước miếng lúc này liền theo khóe miệng chảy ra, Tưởng Chính Hoa ghét bỏ kêu "A" một tiếng, sau đó kêu Giang Nguyệt Vi ôm con trai qua trước, chính mình cầm khăn tay lau miệng cho đứa con gái: "Chuyện gì xảy ra vậy em? Gần đây anh thấy hai đứa nhỏ cứ luôn chảy nước miếng."

Lần trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói rằng tuy con trai không có tính năng động nhưng trẻ con lúc này không cần thiết phải năng động, vì thế không cần sợ, cho nên Giang Nguyệt Vi yên tâm, lại thuận tiện hỏi bác sĩ về chuyện nuôi con, nhân tiện nói với anh: "Em thấy hình như mọc răng rồi, gần đây lúc b.ú sữa, hai đứa nhỏ luôn cắn em."

Tưởng Chính Hoa nghe vậy trợn to mắt nhìn cô công chúa nhỏ trong lòng: "Con và anh trai con cắn vợ cha à?"

Dường như bị đôi mắt to của anh dọa sợ, Tưởng Thanh Viện sửng sốt một hồi, lập tức "Oa" một tiếng khóc lên, Tưởng Chính Hoa trợn tròn mắt, luống cuống tay chân dỗ dành - -

"Cha, cha không có làm gì nha, sao con đang yên đang lành lại khóc chứ."

"Được rồi, được rồi mà, cha không nói con nữa, cắn đi cắn đi. Đừng khóc nữa, cha sẽ cắn cho con."

Bình Luận (0)
Comment