Đúng rồi, thiếu chút nữa bà đã quên, Lý Mỹ Ngọc lúc Giang Nguyệt Vi còn chưa mở cửa hàng cũng đã tới rồi, nếu mà biết thì như thế nào, bà ta giống như một con ruồi đáng ghét, may mà đuổi được bà ta về.
Mã Ái Vân cười cười: "Lúc trước không ổn định, cho nên không nói với mọi người, tôi và con dâu muốn âm thầm phát tài, ông cũng không được nói ra, đặc biệt là Lý Mỹ Ngọc, ngàn vạn lần đừng để cho bà ta biết."
Tưởng Phúc Dân đã lâu không gặp Lý Mỹ Ngọc, không chừng bà ta cũng không còn dám đến Tưởng gia nữa, nhưng ông do dự một hồi lại nói: "Tôi nghe người ta nói chuyện phiếm, con dâu Giang gia kia cùng người đàn ông khác hình như không rõ ràng, nếu không nhầm thì gần đây cô ta muốn cùng Giang Tinh Quốc ly hôn thì phải, đoán chừng không có thời gian để ý nhà chúng ta."
Mã Ái Vân nghe xong sửng sốt một chút, nhưng tuyệt không ngoài ý muốn, lúc trước bà đã cảm thấy Trần Hồng Yến còn có thế lực hơn cả Lý Mỹ Ngọc, cô ta căn bản khinh thường Giang Tinh Quốc, mà Giang Tinh Quốc lại là một người chuyên chịu uất ức, cũng không áp chế được Trần Hồng Yến, ly hôn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chỉ là đáng thương cho đứa nhỏ thôi. Cha mẹ cãi nhau, ly hôn,... người chịu khổ đa phần đều là những đứa con.
"Vậy là được rồi."
Bà hờ hững nói: "Ông sau này cũng đừng hỏi thăm bọn họ nữa, dù sao bọn họ cùng nhà chúng ta cũng không có quan hệ gì, nếu mấy người đó mà đến nhà chúng ta đòi người thì ông cứ trực tiếp đánh trở về là được."
Mã Ái Vân trêu chồng mình: "Bà xã ông bảo kê, không phải lo đâu."
Tưởng Phúc Dân bật cười, ông cũng không muốn biết đâu, chủ yếu là việc này từ lén lút thành huyên náo lớn, đại đội bọn họ cũng có con dâu từ bên kia gả tới, ít nhiều cũng biết một chút, lại có liên quan đến Giang Nguyệt Vi, ông không muốn biết cũng không được: "Biết rồi."
Mã Ái Vân lại nói: "Hiện tại hai đứa nhỏ còn nhỏ, ngồi xe không tiện, năm nay chúng ta đều không trở về, đến lúc đó năm mới gửi đồ tết cho các con."
Tưởng Phúc Dân do dự một hồi mới nói: "Tôi đoán bà phải trở về."
Vừa nghe lời này, Mã Ái Vân cảm thấy không đúng: "Sao vậy?"
Tưởng Phúc Dân thở dài: "Đầu tháng hai Lưu Thải Nga sẽ được thả ra, đến lúc đó cô ta nhất định phải ly hôn với con trai mình, chuyện ly hôn cô ta nhất định sẽ gây sức ép, bà phải trở về chủ trì đại cục."
Mã Ái Vân nghe vậy cả kinh: "Sao cô ta lại được thả ra nhanh như vậy, không phải nói mười bốn tháng sao? Đến tháng hai cũng mới một năm a?"
Tưởng Phúc Dân liền nói với bà về nguyên nhân, vì có thể giảm hình phạt đi ra, Lưu Thái Nga khi ở trong đó biểu hiện vô cùng tốt, tích cực phối hợp cải tạo, ở trong nông trường cải tạo lao động, cô ta làm việc mệt nhất, điểm công tích được nhiều nhất, còn vui vẻ giúp đỡ người khác, cho nên công an liền giảm hình phạt cho cô ta, nguyên bản cô ta hẳn là tháng tư mới đi ra, kết quả đầu tháng hai đã đi ra rồi, hiện tại đã là cuối tháng mười hai.
Mã Ái Vân nghe ông nói xong có chút buồn bực, chủ yếu là ngồi xe mười mấy tiếng đồng hồ, lại là lễ mừng năm mới, trên xe khẳng định rất nhiều người.
Mã Ái Vân một mình ngồi xe cũng sợ, cho nên không muốn trở về. Nhưng Lưu Thải Nga lúc trước có thể dùng tự sát uy h.i.ế.p bọn họ rồi uy h.i.ế.p Chính Hoa, liền biết người này giấu diếm ý xấu, đến lúc đó đi ra cô ta nhất định sẽ gây sức ép, cho nên, Mã Ái Vân không trở về cũng không yên tâm.
Cúp điện thoại xong, Mã Ái Vân trở về nói chuyện với Tưởng Chính Hoa, lại nói chuyện của Trần Hồng Yến: "Mẹ nghe cha con nói, Trần Hồng Yến không nói muốn có con, chỉ là muốn tiền."
Nói xong, tự than thở một tiếng: "Sau khi cô ta làm chuyện như vậy, không nuôi con thì thôi, thế nhưng còn muốn tiền, Lý Mỹ Ngọc phỏng chừng tức giận đến gần chết."
Giang Nguyệt Vi cũng kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Kiếp trước, lúc cô chết, tình cảm của Giang Tinh Quốc và Trần Hồng Yến vẫn rất tốt, Trần Hồng Yến cũng không có không rõ ràng với người đàn ông nào khác, cũng không ly hôn, bây giờ sao chuyện này lại đột nhiên phát triển thành như vậy?
Tuy nhiên, việc này hiện tại cũng không liên quan đến cô, dù sao cho dù không có Trần Hồng Yến, ba người bọn họ cũng có thể nuôi sống một đứa bé, cho nên Giang Nguyệt Vi không chú ý đến việc này nữa, cũng không định nói chuyện này cho Nguyệt Hà.
Rất nhanh, mấy ngày cuối cùng của năm 79 đã trôi qua, trong tiếng pháo nổ, nghênh đón năm mới, trường học, trên đường, trong đại viện hẻm nhỏ, khắp nơi đều dán đèn lồng cùng quốc kỳ nhỏ, một đường đỏ bừng.
Nguyên đán trường học được nghỉ hai ngày, tất cả mọi người đều đi ra ngoài chơi, vốn dĩ Giang Nguyệt Vi cũng muốn đưa con đi chơi, nhưng bên ngoài quá lạnh, cô sợ con bị bệnh, cho nên từ bỏ ý định này.
Trong cửa hàng rất bận, cho nên cô đến cửa hàng mới để hỗ trợ, ngay cả Tưởng Chính Hoa chỉ được nghỉ một ngày cũng trở về hỗ trợ.
Sau khi nghỉ tết Nguyên Đán, Giang Nguyệt Vi nhận được một phần tư liệu của chủ nhiệm đường phố, bảo các thương gia đăng ký hộ cá thể năm ngoái đều viết một phần tư liệu này, chính là tư tưởng về việc mình làm giàu như thế nào và đối xử với cải cách như thế nào, đến lúc đó lại kết hợp với tình hình thực tế của hộ cá thể, chọn ra ba danh ngạch "Giải thưởng làm giàu xuất sắc", đến lúc đó nếu ai mà trúng giải này, sẽ có cơ hội đầu đội hoa hồng, lên báo, thậm chí, còn có thể lên TV.
Giang Nguyệt Vi kinh ngạc, không ngờ chính phủ còn có cả hoạt động này, cô dĩ nhiên vô cùng động lòng, bởi vì nếu có thể lên báo và TV, đó chính là quảng cáo tốt nhất dành cho Phúc Tâm!
Mặc dù hiện tại hai quán mì ở Phúc Tâm buôn bán vô cùng khả quan, nhưng ai lại ghét bỏ cơ hội này chứ, cho nên cô vô cùng tích cực muốn tham gia hoạt động này!
Sau đó, Giang Nguyệt Vi lập tức bảo chồng mình mau đi đến chỗ Cục Công thương hỏi thăm, năm ngoái tuy rằng số người đăng ký làm hộ cá nhân ở thành phố bọn họ không nhiều lắm, nhưng cũng có gần ba mươi người, nói cách khác, cô phải tranh một suất với hai mươi mấy người!
Ba mươi người cũng có các ngành nghề khác nhau, bao gồm cắt tóc, bán quần áo, hàng tiêu dùng, sửa chữa, cái gì cũng có, còn về việc làm thế nào để bình bầu cho Tưởng Chính Hoa thì tin rằng tất cả mọi người cũng không biết, hơn nữa kết quả bình bầu cũng phải đợi đến sau Tết mới có, thời gian nào vào sau Tết thì cũng không biết!
Giang Nguyệt Vi cảm thấy giải thưởng này thật sự rất tốt, chính phủ trực tiếp ủng hộ họ như vậy, vì thế sự thù địch của mọi người đối với doanh nghiệp tư nhân cũng giảm bớt một phần, càng huống chi nếu thật sự được chọn thì đó sẽ là sự khẳng định của chính phủ, cho nên chắn chắn những người khác cũng phấn khích muốn tranh giành như cô.
Cạnh tranh rất kịch liệt, đột nhiên Giang Nguyệt Vi cảm thấy không chắc chắn, cho nên sau khi điền tư liệu nộp xong cô hơi mong đợi và lo lắng.
Tưởng Chính Hoa an ủi cô rồi nói: “Em lo lắng gì vậy? Hiện tại công việc kinh doanh của chúng ta tốt như vậy nên chắc chắn có thể được chọn.”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy điều quan trọng nhất là cô không biết tiêu chí bình bầu, nếu không cô có thể làm tài liệu tham khảo hoặc là chuẩn bị chút gì đó: “Vậy nhỡ không được chọn thì sao.”
Tưởng Chính Hoa khẽ nhướng mày: “Sẽ không, em phải tin vào bản thân chứ, hơn nữa không phải còn có người đàn ông của em ở đây sao? Đến lúc đó anh sẽ hỏi giúp em.”
Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Thật hay giả vậy, anh không mưu kế riêng giúp em đấy chứ, vậy chắc chắn quân đội sẽ phê bình anh!”