Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 177

Tưởng Chính Hoa khẽ nhướng mày: “Người đàn ông của em làm việc có chừng mực, chưa bao giờ làm chuyện xấu.”

Giang Nguyệt Vi ôm cánh tay anh: “Vậy được, anh nghe ngóng tình hình của những người kia giúp em để trong lòng em chắc chắn là sẽ được chọn, nếu không cứ chờ như vậy em cũng sốt ruột không biết khi nào có kết quả, về em sẽ mời anh ăn cơm.”

Dường như mỗi ngày hai người đều ở nhà ăn cơm cùng nhau nên Tưởng Chính Hoa cũng không thèm: “Anh không cần ăn cơm, nếu sau này em trở thành người phụ nữ giàu có ở thành phố của chúng ta thì hãy bao nuôi anh là được rồi.”

Giang Nguyệt Vi nghe giọng điệu của anh như vậy liền trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh có tay có chân cũng có lương, cần gì em bao nuôi anh chứ?”

Tưởng Chính Hoa rất tự tin: “Bởi vì anh sống tốt đấy.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì bật cười “haha” một tiếng: “Anh thật không biết xấu hổ.”

Tưởng Chính Hoa nhìn cô cười, ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Giữa thanh thiên bạch nhật Giang Nguyệt Vi không muốn thảo luận chủ đề này với anh, để người ngoài nghe thấy được thì thật xấu hổ, cô giục anh: “Vậy anh mau đi hỏi đi, đợi em thật sự trở thành người phụ nữ giàu có thì em sẽ xem xét lại có nên nuôi anh hay không~”

Nghe ngóng người khác bán cái gì cũng không tính là xâm phạm**, cho nên Tưởng Chính Hoa đi tìm người bạn công thương của anh để hỏi tên cửa hàng của mấy người kia, sau đó nhân lúc rảnh rỗi đi dạo chút.

Có khoảng ba mươi cửa hàng, phương hướng khác nhau, thời gian của anh cũng có hạn không thể thoáng cái đã xong được, cho nên anh mất khoảng nửa tháng mới tìm ra hết những người kia.

Anh dùng phương pháp loại trừ rồi nói với Giang Nguyệt Vi về sức cạnh tranh của sáu cửa hàng còn lại, lúc anh đến sáu cửa hàng này thì vẫn còn rất náo nhiệt, xem ra kinh doanh cũng không đồng, nhưng dù sao nghề nghiệp cũng khác nhau nên anh không thể đoán được tình hình kinh doanh của họ, nhưng anh cảm thấy rằng việc kinh doanh của những người kia không bằng bọn họ.

Mặc dù câu trả lời có hơi mơ hồ, nhưng Giang Nguyệt Vi vẫn rất vui vẻ, ít nhất cô biết được từ ba mươi đối thủ ban đầu xuống còn sáu người, cơ hội thắng có thể lớn hơn chút, cho nên cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ôn thi và chờ nghỉ phép.

Tuần thi gấp rút, học kỳ này cô khá thoải mái, cho nên thi cũng vui vẻ, đến cuối tháng Giêng trường học được nghỉ, mọi người đều vội vàng về ăn Tết, nên họ vội vã thu dọn hết đồ đạc rồi về quê.

Sau kỳ nghỉ đại học việc kinh doanh của cửa tiệm mới bắt đầu giảm, Giang Nguyệt Vi cũng định cho Hứa Văn Thiến nghỉ, nên cô đã hỏi cô bé: “Năm nay em có về ăn Tết không? Nếu về thì bây giờ chị có thể cho em nghỉ.”

Tết ai mà không muốn về quê chứ, nhưng về quê ở đây đã trở thành niềm hy vọng xa vời đối với Hứa Văn Thiến, bây giờ anh trai của cô bé đã không còn, nhà cô bé không có ai, nếu về quê thì chắc chắn cô bé sẽ bị bác cả và bác gái làm khó, hơn nữa Tết còn là thời điểm xem mắt náo nhiệt nhất, vừa về cô bé nhất định phải đối mặt với vấn đề như vậy, đến lúc đó cô bé còn có thể trốn được không?

Hứa Văn Thiến nghĩ đến những điều này liền kiên định nói: “Em không về, năm nay em sẽ ăn Tết ở cửa tiệm.”

Giang Nguyệt Vi thật sự rất thương Hứa Văn Thiến, anh trai duy nhất của cô bé đã không còn, sau khi mẹ ruột đi bước nữa thì cũng không hỏi đến cô bé, trong nhà còn có hai người thân luôn nhìn chằm chằm vào tiền trợ cấp của Hứa Văn Vũ, nên cô bé không về cũng được: “Vậy được, năm nay em ăn Tết cùng bọn chị nhé.”

Hứa Văn Thiến gật đầu, lúc trước Nguyệt Hà cũng đã nói với cô bé, dù sao họ cũng không về quê ăn Tết, cô bé có thể ăn Tết cùng họ: “Cảm ơn chị Nguyệt Vi.”

Giang Nguyệt Vi: “Có gì mà phải cảm ơn chứ, em cũng là người của Phúc Tâm, là người Phúc Tâm thì chính là người của bọn chị, mọi người đều là người một nhà.”

Hứa Văn Thiến nhìn cô cười, nụ cười đó nở rộ và rất vui vẻ, lần đầu tiên cô bé cảm thấy chị người ta thật tốt, nếu Giang Nguyệt Vi cũng là chị của cô bé thì tốt rồi.

Tuy Hứa Văn Thiến không về quê, nhưng vì Lưu Thải Nga sắp ra tù, cho nên Mã Ái Vân phải về, trước khi bà về Giang Nguyệt Vi cũng bận rộn với việc gửi đồ Tết về quê, cũng đỡ được lúc cô mang một đống đồ lên xe không tiện.

Mã Ái Vân về cũng không biết khi nào có thể thuận lợi quay lại, nên sẽ có một khoảng thời gian không thấy hai đứa nhỏ, vì vậy bà vội vàng dặn dò hai đứa nhỏ: “Bà nội về quê đây, những ngày này hai đứa nhất định phải nhớ bà nội đấy nhé.”

Hiện tại hai đứa nhỏ đã sắp chín tháng tuổi rồi, tuy nghe không hiểu bà nội nói gì, nhưng bình thường đều là bà nội chăm, cho nên có quan hệ rất tốt với bà nội, lúc này chúng vươn tay muốn ôm.

Trong lòng Tưởng Chính Hoa chua xót khi nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy, sao lúc anh về lại không có đứa nào muốn ôm? Không muốn thì thôi đi, có lúc đứa lớn còn không cho anh ôm, thật sự là người so với người mà, tức c.h.ế.t đi được.

Đến mùng ba tháng hai, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa lái xe đưa Mã Ái Vân đến nhà ga, đây là lần đầu tiên Mã Ái Vân tự mình đi tàu hỏa, bà lại không biết chữ nên Tưởng Chính Hoa rất lo lắng, anh dựa vào mối quan hệ với Dương Húc nhờ nhân viên tàu chăm sóc bà giúp anh.

Anh cũng đã nói những điều này với Mã Ái Vân, cho nên bây giờ Mã Ái Vân không hề lo lắng, trước khi lên tàu bà dặn lại hai vợ chồng phải chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ rồi mới yên tâm lên tàu.

Đợi tàu rời đi, Giang Nguyệt Vi mới cùng Tưởng Chính Hoa ra khỏi nhà ga, trước mặt họ là quảng trường, có rất nhiều người đi tới đi lui, bên cạnh còn có mấy người bán hàng lề đường, bán gì cũng có, xem ra là họ đều muốn kiếm chút tiền trước Tết.

Tưởng Chính Hoa kéo cô đi về phía trước, lúc định đi ra khỏi quảng trường thì bỗng nhiên cô nhìn thấy bên kia có ném vòng, trên mặt đất bày rất nhiều đồ chơi và gấu bông nhỏ, bên cạnh còn có gấu bông rất đáng yêu được mấy người đeo ở đó, chỉ là vận may của những người kia quá kém nên liên tiếp ném mấy cái cũng không trúng cái nào.

Tưởng Chính Hoa thấy cô nhìn chằm chằm vào chỗ đó liền hỏi cô: “Em muốn chơi không?”

Giang Nguyệt Vi nhìn tấm biển bên cạnh ghi năm xu mười vòng, họ cảm thấy không đắt nên muốn thử xem, nhưng cô cũng không chắc có thể ném trúng: “Thôi bỏ đi, em ném không trúng đâu.”

Tưởng Chính Hoa lại kéo thẳng cô đi về phía đằng kia để ném vòng: “Không sao, anh có thể ném giúp em, chỉ cần em muốn thì anh có thể lấy về cho em.”

Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Thật hay giả vậy, chỉ cần em muốn anh đều có thể ném trúng được ư?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Không tin? Vậy để anh ném cho em thấy.”

Nói xong, anh lấy một đồng ra mua hai mươi vòng, sau đó bắt đầu ném những thứ kia ở dưới đất.

Vòng đầu tiên, anh dễ dàng ném ra, sau đó ném trúng một con gấu bông hình ngựa nhỏ, bởi vì gấu bông hơi nhỏ nên dường như rất dễ dàng trúng, vì vậy mọi người cảm thấy cũng không có gì lạ.

Vòng thứ hai, anh cũng dễ dàng ném ra, sau đó ném trúng một con gấu bông hình thỏ, con này hơi lớn và cách cũng hơi xa nên mọi người lần lượt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

Chủ quầy hàng cũng ngạc nhiên nhìn dáng vẻ người đàn ông này ném vòng, có vẻ như anh là một cao thủ, đừng lấy hết đồ của ông ta trong chốc lát vậy chứ, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment