Lúc này Tưởng Chính Hoa nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em nói xem em muốn cái nào trước?”
Dưới đất đều là gấu bông và đồ chơi, đồ chơi dành cho trẻ con, nhưng mà hai đứa nhỏ nhà họ vẫn còn quá nhỏ, nên Giang Nguyệt Vi cũng không muốn đồ chơi, cô nhìn một vòng rồi chỉ vào con gấu bông màu hồng lớn kia: “Cái kia đi.”
Con đó có hơi lớn, đoán chắc cũng rất đắt, cho nên ông chủ đặt nó ở xa nhất, muốn ném trúng vẫn rất khó, nhưng vòng trong tay Tưởng Chính Hoa cũng dễ dàng được ném ra, lại trúng rồi!
Lúc này chủ quầy hàng cau mày, mấy người ở bên cạnh lại kinh ngạc, họ nhìn Tưởng Chính Hoa rồi hỏi anh có thể ném giúp họ hay không, lúc này chủ quầy hàng hoảng hốt: “Không được, không được ném hộ.”
Nói xong, ông ta vội vàng đi viết tấm biển, bên trên biển lại có thêm mấy chữ “không được ném hộ”.
Tưởng Chính Hoa nhìn mấy người kia với vẻ mặt lực bất tòng tâm, sau đó lại hỏi Giang Nguyệt Vi: “Em còn muốn cái nào nữa không?”
Lúc này Giang Nguyệt Vi đã tin anh, anh là quân nhân, chắc chắn mỗi ngày đều luyện tập, cho nên cô muốn gì khẳng định anh có thể ném trúng cái đó, hiện tại vẫn còn mấy cái vòng trong tay anh, nếu cô còn muốn thì lát nữa cũng không thể nào lấy hết đồ mà họ ném trúng của ông chủ được?
Bên này cô đang nghĩ, bên kia Tưởng Chính Hoa đã từng vòng từng vòng ném sang bên đó, một cái hai cái rồi ba cái, chỉ cần vòng ở trong tay được ném ra thì cơ bản đều có thể ném trúng!
Những người ở bên cạnh vỗ tay hò hét ngay tại chỗ, chỉ có vẻ mặt ông chủ xanh xao, ông ta ngây ngốc đứng ở đó, hận không thể lập tức ấn nút tạm dừng cho Tưởng Chính Hoa, nhưng lúc này Tưởng Chính Hoa còn nhìn ông ta hỏi: “Ông chủ, ông còn đồ tốt nào khác không? Vòng vủa tôi vẫn chưa ném hết.”
Hai mươi cái vòng mới có một đồng, chủ quầy hàng mua những con gấu bông này cũng không chỉ có một đồng đâu, bây giờ nghe thấy Tưởng Chính Hoa hỏi như vậy, cả người ông ta suýt nữa đứng không vững: “Không, không còn, tôi sắp dọn hàng rồi.”
Giang Nguyệt Vi bật cười, bên cạnh ông chủ còn có một cái túi nhỏ, đoán chắc là bên trong vẫn còn, nhưng thấy vẻ mặt ngây ngốc của ông ta, cô lại cảm thấy đồng cảm với ông ta nên đã bảo Tưởng Chính Hoa ném vậy thôi, hôm nay chắc ông ta đã lỗ rất nhiều rồi.
Hiện tại họ ném trúng tổng cộng mười hai cái, còn không biết xử lý thế nào đây, hơn nữa Giang Nguyệt Vi cũng không thích những con gấu bông này lắm, cho nên cô nhìn anh rồi nói: “Thôi, không ném nữa, trong nhà cũng không có chỗ để.”
Chủ quầy hàng nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vì thế vội vàng để họ cầm đồ rồi rời đi, Giang Nguyệt Vi cười híp mắt nhìn anh thấp giọng nói: “Anh làm hỏng việc kinh doanh của người ta rồi.”
Tưởng Chính Hoa cũng không cần những thứ này, nhưng anh muốn chứng minh cho Giang Nguyệt Vi thấy, chỉ cần cô muốn thì anh có thể làm được: “Anh nói rồi, chỉ cần em muốn thì anh có thể lấy cho em.”
Giang Nguyệt Vi nghe những lời này liền cảm thấy rất vui, cảm giác như được anh vô cùng cưng chiều, giống như cô muốn thế nào cũng đều được vậy, thậm chí nếu cô muốn ngôi sao thì anh cũng có cách đi hái, vì thế cô rất vui.
Chỉ là đồ ném trúng quá nhiều, cũng không phải cái nào cũng đẹp, Giang Nguyệt Vi cũng không thích nên chỉ chọn mấy cái tương đối đẹp và thích, sau đó cô về nhà với anh.
Hôm nay là mùng ba, mười ngày nữa là đến Tết rồi, cho nên sau khi Mã Ái Vân về Giang Nguyệt Vi cũng chuẩn bị bao lì xì và đồ Tết, cô nói với mọi người rằng ngày mai bắt đầu chính thức được nghỉ.
Tống Hồng Tinh và Trương Lệ Mai đến chưa được nửa năm, bây giờ nghỉ còn được bà chủ tặng đồ Tết và bao lì xì, lúc này họ cười đến mức không mở mắt ra được, nói rằng năm sau chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ hơn.
Vạn Tú Trân sống ở gần đây, nếu về nhà thì khẳng định cô ta phải nhìn sắc mặt người đàn ông kia, bây giờ cô ta nhận được đồ Tết và bao lì xì của Giang Nguyệt Vi cũng không vội về, cô ta muốn giúp Giang Nguyệt Vi chăm đứa nhỏ mấy ngày.
Chiều hôm đó Giang Nguyệt Vi và Hứa Văn Thiến đóng cửa tiệm rồi chạy đi xem phim, ngay cả bữa tối cũng không về ăn.
Nhóm người ở bên này vui vẻ kết thúc một ngày, Mã Ái Vân ở bên kia cũng đã đến nhà ga trong huyện lúc hơn tám giờ ngày hôm sau, bà theo đám người ra khỏi nhà ga, liếc mắt một cái thì nhìn thấy đứa con cả và chồng bà đang chờ bà ở cửa.
Bà gọi một tiếng rồi vội vàng xách đồ đi về phía trước: “Sao mọi người lại đến sớm như vậy, đến bằng cách nào thế?”
Bởi vì tàu đến quá sớm nên tối qua họ đã đợi ở đây, ngủ ở nhà ga cả đêm, nhưng họ cũng lười nói những chuyện này, Tưởng Phúc Dân nói: “Buổi sáng đi bộ tới.”
Mã Ái Vân nhìn đi nhìn lại hai người mới một năm không gặp mà họ đã gầy đi, vì thế bà lập tức quở trách: “Không có tôi, ai nấy đều gầy như khỉ vậy? Không có tiền ăn à?”
Tưởng Phúc Dân nghĩ thầm một năm nay trong nhà có nhiều chuyện lộn xộn như vậy, muốn không gầy cũng khó, ông ấy nhìn bà một cái: “Không phải chúng tôi gầy, mà là bà béo đó.”
Tưởng Chính Dương cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, mẹ béo lên nhiều rồi, còn trắng nữa chứ.”
Mã Ái Vân vừa nghe hai người họ nói mình béo lập tức trừng mắt nhìn họ một cái, nhưng bà cũng không phản bác bởi vì bà cũng cảm thấy mình đã béo lên, ai bảo ở thành phố lớn ăn quá tốt làm gì.
Dù sao phụ nữ cũng không vui khi bị nói béo, bà hừ một tiếng rồi hỏi: “Khi nào Lưu Thải Nga ra tù?”
Tưởng Phúc Dân nói: “Hôm nay, nói không chừng lát nữa chúng ta về, nó đã ở nhà rồi.”
Mã Ái Vân vừa nghe những lời này thì khẽ cau mày: “Vậy chúng ta mau về thôi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.”
Tưởng Phúc Dân và Tưởng Chính Dương cũng sợ Lưu Thải Nga về nhà gây sự trước, nên cũng không dám chậm trễ nữa rồi xách đồ đi ra bến xe, ba người trằn trọc gần ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà, nhưng khi họ về thì nhận thấy Lưu Thải Nga cũng không có ở nhà họ Tưởng.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy bà nội một năm không gặp đã trở về liền lập tức đi lên ôm, Mã Ái Vân vô cùng vui mừng, mấy đứa nhỏ đã cao hơn, khuôn mặt cũng thay đổi nhiều, Nha Nha cũng đã trưởng thành, hiện tại bé cũng hai tuổi rồi, nhưng trông có vẻ giống đứa trẻ ba tuổi hơn.
“Nha Nha.” Mã Ái Vân vươn tay ôm bé: “Lại đây bà nội ôm nào.”
Lúc Mã Ái Vân đi Nha Nha chưa tròn một tuổi nên có thể bé đã quên, một năm không gặp, dường như bé không quen Mã Ái Vân lắm, bé cảm thấy bà nội này hơi lạ, nên nhìn bà với vẻ sợ hãi và không dám đi lên.
Mã Ái Vân cảm thấy hơi buồn khi nhìn thấy cảnh tượng này, đứa trẻ nhát gan như vậy ít nhiều cũng có liên quan đến việc trước đây Lưu Thải Nga động một tý đã nổi cáu, lúc này bà càng có thành kiến với Lưu Thải Nga hơn, nếu không phải Lưu Thải Nha gây ra chuyện như vậy thì sự việc cũng sẽ không thành ra hôm nay.
Nghĩ đến đây, Mã Ái Vân tức đến mức nghiến răng rồi nhìn Tưởng Chính Quang: “Cô ấy vẫn chưa về à?”
Tưởng Chính Quang biết người mà Mã Ái Vân nói là ai, nên đã vội vàng bảo cháu trai dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi trước, sau đó mới gật đầu nói: “Cô ấy chưa về ạ, chắc là về nhà mẹ đẻ trước rồi.”
Mã Ái Vân hơi cau mày, nếu Lưu Thải Nga ra nhà mẹ đẻ trước vậy chắc chắn là về để trao đổi chuyện ly hôn rồi, người nhà họ Lưu cũng không dễ nói chuyện, nếu ly hôn thì khẳng định họ sẽ nghĩ cách làm khó.
Bà vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy không ổn lắm, trước đây Lưu Thải Nga nói muốn tiền bà có thể đưa, nhưng bà không muốn cho đứa nhỏ.