Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 179

Đương nhiên, nếu mẹ ruột đồng ý muốn con thì bà cũng rất vui vẻ, nhưng xét theo tính cách của Lưu Thải Nga và chuyện cô ta làm trước đây, Mã Ái Vân thật sự không yên tâm để đứa nhỏ ở với cô ta.

Bà thở dài: “Vậy lúc trước cô ta nói thế nào? Còn có điều kiện nào khác không?”

Tưởng Chính Quang mím môi: “Không có, cô ấy chỉ nói muốn tài sản và đứa nhỏ.”

Mã Ái Vân cười haha hai tiếng rồi nói với vẻ bất mãn: “Mẹ không biết cô ta muốn đứa nhỏ để làm gì, tự mình tìm một người rồi kết hôn không ổn sao? Không phải lại nghĩ ra cái gì quỷ quái đấy chứ?”

Nếu Tưởng Chính Quang biết trong lòng cô ta nghĩ gì thì tốt rồi, như vậy cũng không phải phiền lòng: “Con không biết, đợi cô ấy về rồi nói sau đi.”

Hiện tại cô ta vẫn chưa về, Mã Ái Vân cũng không biết Lưu Thải Nga sẽ đưa ra điều kiện gì: “Được, vậy cứ như vậy trước đi, tóm lại nếu cô ta muốn tiền thì chúng ta có thể cho, còn đứa nhỏ thì không thể nhượng bộ được.”

Tưởng Chính Quang cũng không yên tâm để con gái mình theo Lưu Thải Nga, đến lúc Lưu Thải Nga tái hôn, anh ta cũng sợ người khác sẽ ức h.i.ế.p đứa nhỏ: “Con biết rồi.”

Mã Ái Vân mệt một ngày một đêm mới về đến nhà, bây giờ lại phiền lòng vì chuyện của Lưu Thải Nga, Tống Xuân Ninh liền nói: “Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi đã, lát nữa ăn xong rồi chúng ta nói tiếp.”

Mã Ái Vân ừ một tiếng, sau đó dọn dẹp bàn và mang thức ăn lên giúp cô ta rồi gọi mấy đứa nhỏ về ăn cơm, sau khi ăn xong mấy người lại mở một cuộc họp về việc Tưởng Chính Quang và Lưu Thải Nga ly hôn, cuối cùng thống nhất ý kiến.

Đúng như Tưởng Chính Quang nói, sáng sớm mùng bốn Lưu Thải Nga đi ra từ đồn cảnh sát, không có ai đến đón cô ta và cũng không có ai trong nhà họ Lưu đến!

Ở trong đó một năm, cô ta cảm thấy mình đã thay đổi nhiều, sợ dọa đến đứa trẻ nên cô ta không về thẳng nhà họ Tưởng, mà về nhà họ Lưu trước.

Lúc này nhóm người nhà họ Lưu đang bàn bạc chuyện ly hôn của Lưu Thải Nga và Tưởng Chính Quang, trong lòng Lưu Thải Nga không muốn ly hôn chút nào, khi cô ta đang cải tạo cũng là ôm nỗi niềm như vậy nên mới không ký bất kỳ thỏa thuận ly hôn gì, vì vậy lúc đó Tưởng Chính Quang ép cô ta, cô ta mới đập thẳng vào tường.

Nhưng mẹ Lưu lại không đồng ý với cách nghĩ của cô ta, nên bây giờ bà ta rất ghét nhà họ Tưởng và cảm thấy họ quá tuyệt tình, con gái bà ta đã ngồi tù, cũng thừa nhận sai lầm, thế mà họ vẫn muốn hai đứa trẻ ly hôn! Hơn nữa còn vội vàng như vậy!

Chúng còn có ba đứa con ở đó đấy, đứa nhỏ mới mấy tuổi chứ? Chúng ly hôn thì có lợi gì? Điều gì tốt với đứa nhỏ? Chẳng lẽ trong lòng Tưởng Chính Quang đã sớm có người khác nên mới lấy cái cớ này để ly hôn?

Nghĩ đến đây, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Tốt nhất con vẫn nên ly hôn đi, mẹ thấy Tưởng Chính Quang 80% là có người bên ngoài rồi, nếu không họ cũng sẽ không vội như vậy.”

Lưu Thải Nga ở trong đó một năm nên cũng không biết trong một năm này Tưởng Chính Quang có quen người phụ nữ khác hay không, nếu thật sự như vậy thì cô ta càng không nên ly hôn: “Mẹ, con thật sự không muốn ly hôn.”

Trong lòng mẹ Lưu tức giận khi nghe thấy cô ta nhiều lần nói không ly hôn: “Người ta đã coi con như rắn độc nham hiểm rồi, con còn nhớ nó làm gì? Đàn ông ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân ở đâu chẳng có, lẽ nào con còn sợ mình không gả được hay sao?”

Lưu Thải Nga cảm thấy việc này không có liên quan đến việc mình có gả được hay không, cô ta không nỡ bỏ Tưởng Chính Quang và con, dù tái hôn với người khác đoán chắc cũng không có ai bằng Tưởng Chính Quang được, hơn nữa ba đứa trẻ đều do cô ta sinh ra, cô ta cũng không muốn để người khác làm mẹ kế của con mình, càng không muốn làm mẹ kế của người khác.

Cho nên cô ta không muốn ly hôn, nghĩ như vậy, cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn mẹ và anh rể mình rồi cắn môi nói: “Con không nỡ bỏ đứa nhỏ, Nha Nha mới hai tuổi, con không yên tâm giao nó cho mẹ kế được.”

Mẹ Lưu nghe thấy những lời này liền tức c.h.ế.t đi được: “Sao lại không nỡ? Đứa nhỏ đang ở nhà họ Tưởng, chẳng lẽ chúng còn có thể bay sao?”

Chị dâu cả nhà họ Lưu cũng hùa theo: “Đúng vậy, nếu em muốn đứa trẻ thì đến nhà họ Tưởng thăm, lẽ nào họ không cho em thăm?”

Chị dâu thứ hai nhà họ Lưu trợn trắng mắt, cảm thấy đầu óc Lưu Thải Nga có vấn đề rồi nên vội vàng nói: “Thải Nga, hiện tại vấn đề không phải là em có đồng ý ly hôn hay không, mà là vấn đề nhà họ Tưởng bọn họ có ly hôn hay không, hiện tại Tưởng Chính Quang muốn ly hôn với em đấy.”

Những lời họ nói sao Lưu Thải Nga không biết chứ, cô ta chỉ là muốn lúc mình nói không muốn ly hôn thì người nhà mẹ đẻ có thể ủng hộ cô ta và cùng cô ta đến nhà họ Tưởng để thuyết phục Tưởng Chính Quang mà thôi: “Không biết, chắc chắn họ sẽ không cho đứa nhỏ thân thiết với em đâu, cho dù ly hôn em cũng muốn Nha Nha, nó vẫn còn nhỏ em không yên tâm.”

Mẹ Lưu tức đến mức trực tiếp mắng: “Đầu con bị hỏng rồi sao? Con muốn đứa nhỏ để làm gì? Còn chê mình không đủ phiền à? Đến lúc con tái hôn lại còn dẫn theo đứa nhỏ, vậy cũng không tiện chọn người khác đâu, con không hiểu hả?”

Hai chị dâu nhà họ Lưu vừa nghe Lưu Thải Nga nói muốn đứa nhỏ thì cũng sốt ruột, nếu cô ta không kết hôn sớm, vậy thì đến lúc đó trong nhà mẹ đẻ lại có thêm hai cái miệng ăn, vốn cuộc sống nhà họ Lưu không tốt lắm, nếu lại thêm hai miệng ăn không phải càng nghèo sao?

Cho nên chị dâu cả và chị dâu thứ hai nhà hai Lưu cũng vội vàng lên tiếng: “Mẹ nói đúng, em dẫn theo đứa nhỏ thì không dễ kết hôn đâu, hơn nữa cha ruột cũng tốt hơn cha dượng, nhà họ Tưởng còn có hai bác giúp đỡ, em cần gì phải tự mình chịu khổ chứ?”

Anh Hai Lưu và anh Cả Lưu cũng đều cho rằng như vậy, anh Cả Lưu nói: “Thải Nga, đừng nói anh không ủng hộ em, nếu em hỏi thì ai cũng sẽ khuyên em không cần đứa nhỏ, nhà họ Tưởng cũng nuôi được ba chúng nó, chúng mà đi theo em còn không biết có thể càng khổ hơn hay sao.”

Anh Hai Lưu cũng nói: “Chúng ta giao ba đứa nhỏ cho Mã Ái Vân, nhưng em đã vất vả sinh ra ba đứa nhỏ, không thể cho hời bọn họ được, vì vậy họ phải đưa tiền cho em.”

Mẹ Lưu lại nhìn Lưu Thải Nga rồi nhẹ nhàng nói: “Đứa nhỏ theo Tưởng Chính Quang chắc chắn sẽ tốt hơn con, cho nên con đừng nghĩ nữa, ngày mai chúng ta đến nhà họ Tưởng lấy tiền rồi ly hôn, cũng đừng làm ầm lên, nếu không sẽ không có lợi gì cho nhà họ Lưu chúng ta.”

Lưu Thải Nga không ngờ người nhà mẹ đẻ đều cho rằng cô ta không cần con thì mới tốt, cho nên trong lòng cũng nghẹn lại, nhưng họ nói cũng đúng, nếu không có con thì đương nhiên cô ta sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng nếu không có con ở bên thì quan hệ giữa cô ta và Tưởng Chính Quang sẽ càng ngày càng xa.

Cô ta không nói chuyện, lúc này chị dâu cả lại hỏi: “Ba đứa nhỏ đó, chúng ta có nên hỏi xem nhà họ Tưởng bọn họ lấy bao nhiêu tiền mới thích hợp hay không?”

Mẹ Lưu hừ một tiếng, trong lòng bà ta đã sớm tính toán: “Thải Nga gả qua đó xem như cũng đã được bảy năm và sinh ba đứa con, cũng cùng chịu khổ bảy năm với Tưởng Chính Quang, bây giờ phía họ vừa muốn ly hôn vừa muốn đứa nhỏ, nếu không có tám trăm đồng thì mẹ sẽ không đồng ý.”

Bà ta vừa nói con số này lập tức trong lòng mọi người đều hít sâu một hơi, họ đều đang suy nghĩ thế mà mẹ lại dám nghĩ, ngay cả tám trăm đồng cũng dám nói ra, giống như đơn giản hít không khí vậy.

Bình Luận (0)
Comment