Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 180

Anh Cả Lưu nói: “Có phải nhiều quá rồi hay không, người ta cũng không để ý đến chúng ta?”

Mẹ Lưu lại lạnh lùng nói: “Nhiều, nhiều chỗ nào? Con gái mẹ đã ba lần đến Quỷ Môn Quan không nhiều sao? Hơn nữa chúng ta nói muốn tám trăm đồng họ sẽ cho à?”

“Mã Ái Vân ở giữa, chúng ta còn không được trả giá với bà ta hay sao? Mẹ muốn nói cho họ biết muốn ly hôn cũng được nhưng không có dễ như vậy đâu!”

Mọi người nghe thấy bà nói thế dường như cũng cảm thấy có lý, lại nghĩ đến Tưởng Chính Hoa làm quân nhân lâu rồi, nghe nói bây giờ đã được lên chức trung đoàn, vậy chắc chắn tiền lương mỗi tháng rất nhiều, đến lúc đó họ cũng sẽ không đứa tám trăm đồng ngay, khẳng định sẽ giảm xuống năm trăm hay ba băm gì đó, cho nên giá này cũng không hề đắt.

“Được, vậy cứ tám trăm đi, đến lúc đó xem họ phản ứng thế nào.”

“Nếu họ phàn nàn nhiều thì đến lúc ấy chúng ta lấy ít hơn chút, sáu trăm đi.”

“Thật sự không được đâu, ba bốn trăm là được rồi.”

Vẻ mặt Lưu Thải Nga hờ hững nghe người một nhà nói những lời này mà không có ai hỏi ý kiến của cô ta, như thể chuyện này không liên quan đến cô ta vậy, thậm chí ba con gái của cô ta cũng trở thành một món đồ mua bán ở trong mắt họ.

Cô ta nhếch môi, đang muốn nói thì bỗng nhiên dừng lại, chắn chắn nhà họ Tưởng sẽ không đưa tám trăm đồng, sáu trăm bốn trăm cũng không chắc sẽ đưa, đến lúc đó nếu họ không đưa được nhiều tiền như vậy thì cuộc hôn này không phải ly hôn không thành hay sao?

Nghĩ đến đây, cô ta thản nhiên nói: “Nói sáu trăm trước đi, cao quá Mã Ái Vân sẽ đuổi thẳng chúng ta ra ngoài đấy, nếu bà ta không đưa thì con không ly hôn, xem họ làm thế nào.”

Mấy người không biết tính toán trong lòng mẹ Lưu, cho nên thấy Lưu Thải Nga nghĩ thông suốt như vậy thì cũng không nói nữa, bảo cô ta ăn cơm rồi đi tắm, ngày mai đến nhà họ Tưởng đừng dọa đến đứa nhỏ,

Một năm rồi Lưu Thải Nga chưa gặp con, trong lòng cô ta rất nhớ chúng, cô ta không biết Tưởng Chính Quang có nói xấu cô ta trước mặt con hay không, có dẫn người phụ nữ khác đến trước mặt con hay không, cho nên cả đêm này cô ta rất lo lắng, trằn trọc đến rạng sáng mới ngủ.

Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng Lưu Thải Nga đã dậy rồi, cô ta thay quần áo và ăn sáng xong rồi mang theo quà cho đứa nhỏ đi đến nhà họ Tưởng với mẹ và các anh của cô ta, bởi vì dậy quá sớm nên trên đường không gặp ai, lúc đến nhà họ Tưởng trời mới vừa sáng.

Mặc dù Lưu Thải Nga không muốn nói chuyện ly hôn sớm như vậy, nhưng cô ta biết nếu không đến, Tưởng Chính Quang biết cô ta đã ra ngoài rồi thì sau này cũng sẽ trực tiếp đi tìm cô ta, cho nên cô ta muốn giành thế chủ động.

Lúc này mặc dù trời lạnh nhưng cổng nhà họ Tưởng đã mở rồi, mấy đứa nhỏ đang chơi ở trong sân, Lưu Thải Nga liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai con gái của mình đang ở trong đó, nhưng cô ta không nhìn thấy Nha Nha, đoán chắc là ở trong nhà.

Một năm rồi không gặp con, nhìn thấy hai đứa nhỏ đã cao hơn rất nhiều, quần áo mặc rất mới và sạch sẽ, thấy chúng không có chịu khổ, trong lòng Lưu Thải Nga xúc động liền trực tiếp đi vào, nhìn hai đứa nhỏ rồi gọi: “Nữu Nữu, Ny Ny.”

Hai đứa nhỏ đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy có ai gọi mình liền giương mắt nhìn, hóa ra là bà ngoại và cậu đến, quan hệ giữa hai đứa nhỏ và họ cũng không thân lắm, nên sau khi gọi chúng cũng không chạy đến, lại tự mình chơi.

Hai đứa nhỏ này cũng không để ý đến Lưu Thải Nga, vẻ mặt Lưu Thải Nga co rút lại, nghĩ thầm hai đứa nhỏ không thấy cô ta hay không quen cô ta?

Nghĩ như vậy, cô ta lập tức đi lên rồi kéo hai đứa nhỏ hỏi: “Nữu Nữu, Ny Ny, các con không nhận ra mẹ sao? Nha Nha đâu?”

Năm nay Nữu Nữu đã bảy tuổi rồi, nhìn thấy dì kéo mình thì cảm thấy dì rất quen, nhưng cũng không nhớ được là ai: “Nha Nha vẫn còn đang ngủ ạ.”

Lúc này Nữu Nữu hỏi: “Dì là ai?”

Giọng nói ngây thơ trong trẻo của đứa nhỏ khiến Lưu Thải Nga kinh ngạc ngay tại chỗ, mới một năm mà thôi, không phải chúng không thấy cô ta mà vốn dĩ không nhớ cô ta!

Tưởng Chính Quang đáng ghét, thế mà lại để đứa nhỏ quên cô ta.

Cô ta buồn đến mức suýt thì khóc, vội vàng nói: “Mẹ là mẹ của con, các con nhìn xem, mẹ là mẹ của các con đây!”

Cô ta vừa dứt lời mấy đứa nhỏ ở trong sân đều sửng sốt, trong ấn tượng của chúng, Lưu Thải Nga có mái tóc dài, mặt hơi tròn và trắng, chứ không gầy thế này, quần áo mặc thì luôn đẹp, nào giống dì này có mái tóc ngắn, mặt gầy lại còn đen nữa, ăn mặc cũng không đẹp như vậy.

Ny Ny nhìn dì ở trước mặt, giọng nói non nớt và nghi ngờ: “Nhưng sao dì không giống trước đây?”

Lưu Thải Nga đau như bị kim đ.â.m vào lòng vậy, lao động cải tạo ở trong đó thì phải làm việc và làm những việc vất vả nhất, cơm ăn cũng ít nhất, cô ta còn có thể như lúc trước ở nhà sao?

Nếu không phải đấu tranh để giảm án, cô ta đâu phải liều mạng như vậy, sao bây giờ điều đổi lấy lại là thái độ hiện tại của đứa nhỏ chứ, suy nghĩ đếm mức nghẹt thở.

Dù sao Ny Ny cũng là đứa con lớn, mọi người đều nói riêng với cô bé rằng mẹ cô bé đã xảy ra chuyện, sau đó còn có một số người chạy đến hỏi mẹ cô bé đã xảy ra chuyện gì, cô bé hỏi cha thì cha cũng không trả lời, cho nên cô bé im lặng một hồi rồi hỏi: “Một năm nay mẹ đã đi đâu? Có chuyện gì xảy ra với mẹ vậy?”

Lưu Thải Nga nghe vậy liền dừng suy nghĩ, lập tức nói: “Mẹ đâu có chuyện gì đâu, mẹ đi kiếm tiền, hôm nay mẹ còn mang quà cho các con đấy!”

Cô ta nói xong, lập tức xách cái túi ở trong tay đưa cho hai đứa nhỏ rồi mỉm cười nói: “Các con xem, có đồ chơi, kẹo và bánh quẩy này!”

Cuối cùng Ny Ny cũng phản ứng lại, lập tức vươn tay ôm lấy cô ta: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, sao giờ mẹ mới về thăm chúng con vậy.”

Lưu Thải Nga ôm Ny Ny, lúc này trong lòng cô ta càng hối hận, cô ta không nên bảo anh trai và mẹ đến đây, đây là nhà của cô ta, cô ta vẫn chưa ly hôn với Tưởng Chính Quang, cô ta còn muốn ở lại với đứa nhỏ thêm một lúc.

Nghĩ như vậy, cô ta quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, nếu không hai ngày sau rồi hãy nói đến việc này đi? Con muốn ở lại với chúng thêm mấy ngày.”

Mọi người đều ở đây rồi, bây giờ nói thì có gì khác với hai ngày sau nói chứ? Sắp đến Tết rồi, mẹ Lưu không muốn chạy qua chạy lại vì chuyện này: “Còn muốn lảm nhảm gì nữa? Con cảm thấy nhà họ Tưởng sẽ cho con ở lại đây sao?”

Trái tim Lưu Thải Nga nghẹn lại, đúng vậy, cho dù cô ta nhớ con, Tưởng Chính Quang cũng sẽ không cho cô ta ở lại đây, càng không đầu gối má kề với cô ta, cho nên đấu tranh có ý nghĩa gì chứ?

Lúc này, mấy đứa nhỏ của Tống Xuân Ninh lập tức hét vào trong nhà, sau đó vừa chạy vào nhà vừa gọi thím về rồi khiến mấy người đang nói chuyện với Mã Ái Vân ở trong nhà bỗng giật mình, vừa hỏi thì mới biết nhà họ Lưu đến, Lưu Thải Nga cũng ở đây rồi.

Mã Ái Vân từng nghĩ hôm nay họ có thể đến, nhưng không ngờ họ lại đến sớm như vậy, trời bên ngoài vẫn còn lạnh nên bà không muốn ra ngoài, cũng không định ra ngoài, chỉ nhìn Tưởng Chính Dương rồi nói: “Con đi mời Chi Thư đến đây.”

Tưởng Chính Dương đứng dậy rồi ra ngoài, lúc ra ngoài anh ta nhìn thấy nhóm người nhà họ Lưu cũng không hé răng, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Mẹ Lưu nhìn anh ta như vậy liền tức giận, nhà họ Tưởng thật tuyệt tình, hiện tại Tưởng Chính Quang còn chưa ly hôn với con gái bà ta, người nhà họ Tưởng đã không thèm đếm xỉa đến họ, quả thực không coi trọng họ mà!

Bình Luận (0)
Comment