Nghĩ đến đây, bà lập tức kéo Lưu Thải Nga: “Còn làm gì ở đây nữa, mau vào nhà nói việc chính đi.”
Ny Ny nhìn bà ta hỏi: “Mọi người muốn nói việc chính gì vậy ạ?”
Mẹ Lưu mỉm cười nói: “Chuyện của người lớn, con nít các con đừng hỏi, mau ăn kẹo đi.”
Mặc dù Lưu Thải Nga cũng muốn ở lại với mấy đứa nhỏ thêm lúc nữa, nhưng chuyện này chắc chắn phải nói, cho nên cô ta buông Ny Ny ra, dặn hai đứa nhỏ: “Các con ra ngoài chơi trước đi, nếu lát nữa cảm thấy lạnh thì vào nhà nhé, mẹ đi tìm cha các con.”
Hai đứa nhỏ đã lâu không gặp mẹ, lúc này mẹ đến nên cũng không muốn chơi, muốn vào nhà với Lưu Thải Nga, nhưng Lưu Thải Nga không muốn để đứa nhỏ thấy cảnh họ cãi nhau vì chuyện ly hôn, nên cô ta dỗ dành một lúc chúng mới không ồn ào nữa.
Mấy người vào nhà, Lưu Thải Nga liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tưởng Chính Quang đang ôm Nha Nha buộc tóc cho bé, chắc hẳn bé vừa mới tỉnh dậy với khuôn mặt đỏ ửng, im lặng ngồi trong lòng anh ta rất ngoan.
Lưu Thải Nga lập tức muốn tiến lên ôm bé, nhưng Nha Nha lại giật mình, ôm chặt Tưởng Chính Quang không cho cô ta chạm vào, còn quay mặt đi không nhìn cô ta.
Lưu Thải Nga vô cùng tức giận, chỉ mới một năm mà ba đứa nhỏ đều lạnh nhạt với cô ta, thậm chí Nha Nha cũng không muốn ôm cô ta, cô ta nhìn Tưởng Chính Quang lập tức khó chịu nói: “Tưởng Chính Quang, rốt cuộc anh nói gì với mấy đứa nhỏ, tại sao chúng xa lánh tôi như vậy?”
Giọng nói của cô ta rất nóng nảy khiến Nha Nha càng sợ hãi, không ngừng chui vào trong lòng cha, Tưởng Chính Quang vỗ vào lưng đứa nhỏ, chỉ thản nhiên nói: “Anh không nói gì cả, là nó đã quá lâu không gặp em mà thôi.”
Mã Ái Vân nhìn thấy Nha Nha sợ hãi, trong lòng cũng không vui liền oán giận rồi quay lại nói: “Mới sáng ra đã như gọi hồn rồi, không thấy dọa đứa nhỏ sợ rồi sao?”
Tống Xuân Ninh nhìn Lưu Thải Nga một cái, hiện tại cô ta đã khác trước rất nhiều, cho nên cũng không thể trách đứa nhỏ không nhận ra cô ta được: “Thải Nga, hiện tại cô như vậy, nếu tôi gặp cô ở trên đường, đoán chắc tôi cũng phải nhìn hai lần mới nhận ra.”
Hiện tại mẹ Lưu đang vội vàng muốn thương lượng, cho nên cũng không muốn nói kéo câu chuyện quá nhiều lên người đứa nhỏ, vội vàng kéo Lưu Thải Nga nói: “Nha Nha còn nhỏ, không nhớ con là chuyện bình thường.”
Mã Ái Vân cũng không muốn lãng phí thời gian với họ, nên hỏi thẳng: “Vừa sáng ra gia đình các người đã đến chỗ chúng tôi là muốn làm gì?”
Trong lòng mẹ Lưu haha mấy tiếng: “Không phải các người gọi chúng tôi đến sao? con gái chúng tôi còn chưa ra tù các người đã vội vàng muốn ly hôn, bây giờ chúng tôi đến rồi, bà còn giả vờ không biết?”
Mã Ái Vân ồ một tiếng, ai mà biết được cả nhà bọn họ đến đây để nói chuyện ly hôn chứ, làm như nhà họ Tưởng ức h.i.ế.p người vậy, nhưng hiện tại những chuyện này cũng không quan trọng, bà đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi không nhắc đến những chuyện trước đây nữa, các người cũng biết tại sao Tưởng Chính Quang muốn ly hôn, hiện tại chúng ta cứ nói về việc ly hôn đi.”
Mẹ Lưu cũng chỉ muốn nói về việc ly hôn: “Vậy được, nếu các người đã nói như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, Thải Nga gả vào nhà các người cũng được bảy năm rồi và sinh ba đứa con, mặc dù làm sai nhưng cũng đã chịu phạt, chúng ta ai cũng không nợ ai, cho nên không thể ly hôn vô ích được, các người phải đưa tiền cho chúng tôi!”
Tưởng Chính Quang ừ một tiếng, sau đó lấy một quyển sổ ra đưa cho Lưu Thải Nga: “Trước đây chúng ta chỉ có hơn ba mươi đồng gửi tiết kiệm, đây là số tiền năm ngoái tôi làm việc kiếm được, lại thêm tiền trợ cấp của cha và mẹ, bây giờ cộng lại có một trăm đồng, nếu em muốn thì cứ lấy hết đi, nhưng đứa nhỏ phải ở lại nhà họ Tưởng.”
Lưu Thải Nga còn chưa nhận quyển sổ, mẹ Lưu đã trừng mắt nhìn, lúc này con ngươi như muốn rơi ra vậy: “Cái gì? Chỉ một trăm đồng thôi sao?”
Mã Ái Vân nghe giọng điệu này của bà ta là biết bà ta cảm thấy một trăm đồng vẫn ít? Bà ta có biết một năm người nông thôn kiếm được một trăm đồng khó khăn thế nào không? “Sao vậy, chê ít à?”
Mẹ Lưu tức giận nở nụ cười: “Không ít sao? Bà cho ăn mày à? Chỉ có một trăm đồng? Thải Nga nhà chúng tôi sinh ba đứa cháu cho nhà họ Tưởng! Bảy năm thanh xuân của nó đều ở nhà họ Tưởng các người, các người lại chỉ đưa cho nó có một trăm đồng, thật không ngờ đấy.”
Bây giờ Tưởng Chính Hoa không có ở đây, hai anh em nhà họ Lưu cũng không sợ, vì vậy anh Cả Lưu nói: “Đúng, các người không thể ức h.i.ế.p em gái tôi như vậy, nó làm sai cũng đã chịu phạt rồi, hiện tại muốn ly hôn các người còn ức h.i.ế.p nó như thế, thật không phải là người mà.”
Anh Hai Lưu cũng yếu ớt nói: “Đúng vậy, nhà họ Tưởng các người ức h.i.ế.p người quá rồi, nhà họ Lưu chúng tôi cũng không phải là không có ai, sao có thể để các người ức h.i.ế.p như vậy được?”
Ánh mắt Mã Ái Vân lạnh lùng: “Vậy được, các người nói đi, các người muốn bao nhiêu? Chỉ cần là con số hợp lý thì chúng tôi sẽ nghĩ cách lấy ra.”
Ba mẹ con nhà họ Lưu nhìn nhau, lại nhìn Lưu Thải Nga một cái, hôm qua họ đều đồng ý là nói sáu trăm trước, nếu nhà họ Tưởng không đưa thì đứa nhỏ một đứa họ cũng đừng mong có được, tóm lại nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ cúi đầu để ly hôn và có đứa nhỏ.
Cho nên mẹ Lưu rất cứng rắn nói: “Sáu trăm đồng, nếu không có sáu trăm đồng thì đứa nhỏ dù một đứa các người cũng đừng mong có được.”
Mã Ái Vân nghe những lời này liền bật cười, nghe xem đây là những lời gì chứ, sáu trăm đồng? Của cải nhà họ Lưu đều tùy tiện nhặt từ trên trời rơi xuống sao?
Bà lạnh lùng nói: “Bà xem chúng tôi là mở hợp tác xã tín dụng à? Lấy ở đâu ra để đưa cho các người sáu trăm đồng?”
Tưởng Phúc Dân cũng tức đến mức sặc lên, đầu ông ấy đầy hắc tuyến, nhà họ Lưu này đâu phải là muốn ly hôn, rõ ràng là không muốn ly hôn, nếu không sao có thể nói ra muốn sáu trăm đồng? “Các người đây là ăn cướp à!”
Tống Xuân Ninh luôn im lặng giờ cũng không nhịn được mà nói: “Thím, thím đang nói gì vậy, có phải thím nói sai hay không?”
Dù sao cũng không làm thông gia nữa, mẹ Lưu cũng không khách khí: “Tôi không nói sai, người muốn ly hôn là các người, muốn đứa nhỏ cũng là các người, các người tự nghĩ cách đi, nếu không thì đi mượn, chắc chắn các người có thể mượn được mà?”
Tưởng Chính Quang chỉ thản nhiên nhìn Lưu Thải Nga: “Em cũng nghĩ như vậy à? Nếu không đưa sáu trăm đồng thì đứa nhỏ một đứa cũng không giao cho anh?”
Lưu Thải Nga nhìn ánh mắt xa lánh của anh ta, nhưng tất cả những gì nói ra cô ta cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Đúng vậy, hoặc là chúng ta không ly hôn, hoặc là ly hôn, con cái và tiền, anh chỉ có thể chọn một.”
Trong lòng Tưởng Chính Quang lạnh lùng cười một tiếng, quả nhiên là như vậy, lúc trước bị nhốt cô ta vẫn luôn kéo dài thời gian, biết bọn họ đang lo lắng cho bọn trẻ, hiện tại lại lấy đứa nhỏ làm lợi thế, quay đi quay lại không phải là muốn uy h.i.ế.p nhà họ Tưởng hay sao?
Anh ta thở dài: “Anh không có nhiều tiền như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể mượn được thêm một trăm đồng.”
Mẹ Lưu nhìn Lưu Thải Nga một cái, lại tranh nói: “Hai trăm cũng không được, phải sáu trăm! Ba đứa nhỏ cũng không phải là ba món đồ.”
Mã Ái Vân nghĩ thầm, bây giờ không phải bà ta coi đứa nhỏ như món đồ để trả giá với họ sao? Còn mặt mũi nói những lời này? Trong lòng bà nhổ thật mạnh vào nhóm người nhà họ Lưu, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Không có sáu trăm, nhiều nhất là hai trăm, chúng tôi cũng không có tiền.”