Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 190

Giang Nguyệt Vi bật cười, vươn tay chọc hai má nhỏ của hai đứa: “Nhỏ như vậy đã biết xem tivi rồi, đợi mẹ kiếm tiền nhiều chút, rồi chúng ta lại mua một cái có được không?”

Bây giờ tình hình thu nhập của hai tiệm rất khả quan, điều kiện trong nhà cũng tốt, có lẽ là có thể mua một chiếc ti vi rồi, nhưng cô đã đặt hai cái máy làm mì sợi và một cái tủ lạnh rồi, giá của máy làm mì sợi khá đắt, nhưng bắt buộc phải mua để trong tiệm dùng, tủ lạnh cũng là mua cho tiệm dùng, cho nên về cơ bản tiền đều tiêu hết vào chỗ này rồi, ti vi cũng rất đắt, cho nên chỉ có thể đợi mấy tháng sau rồi mới mua.

Cũng không biết là hai đứa nhỏ nghe hiểu hay là do thấy mẹ trở về, cho nên sau khi Giang Nguyệt Vi nói xong những lời này, rất nhanh hai đứa nhỏ đã không còn khóc nữa, vươn tay muốn được bế.

Lúc này điện thoại reo lên, Giang Nguyệt Vi nựng mặt hai đứa nhỏ một cái, đi nghe điện thoại trước.

Là Mã Ái Vân gọi đến, ngày hôm kia bí thư đã nói cho bà biết việc Giang Nguyệt Vi gọi bà trả lời điện thoại, nhưng do bận rộn chuyện trong tiệm, Mã Ái Vân đã quên luôn việc trả lời điện thoại, ngày mai phải khai trương rồi, bà phải nói với Giang Nguyệt Vi một tiếng, cho nên mới nhớ ra.

Thời gian khai trương Giang Nguyệt Vi không có ý kiến gì, chỉ bảo bọn họ vẫn là theo hình thức bên này mà khai trương, miễn phí hai ngày trước, bởi vì lưu lượng khách ở công xã không nhiều, cho nên cô bảo Mã Ái Vân vốn miễn phí sáu mươi phần đổi thành ba mươi phần, nếu có thể tặng hết ba mươi phần thì không cần tăng thêm nữa, nếu vẫn còn người muốn mua, thì theo giá bán quốc doanh giảm mấy đồng rồi bán là được, đến lúc chính thức kinh doanh lại khôi phục giá gốc.

Mã Ái Vân rất nhanh đã đồng ý, từ sau khi làm việc với Giang Nguyệt Vi bên đó, trên cơ bản đều đã nắm bắt được hết quy trình, bây giờ không có Giang Nguyệt Vi ở đây, trong lòng bà vừa căng thẳng vừa hưng phấn, không nghĩ đến người sắp sáu mươi tuổi như bà vẫn còn có cơ hội một mình đảm đương một phía.

Mấy người nhà họ Tưởng cũng hưng phấn như vậy, do bây giờ cải cách cởi mở, người trong công xã nào là ra ngoài làm công, nào là bày bán đồ ở vỉa hè, nhưng chỉ có bọn họ mở tiệm.

Lúc này, Tống Xuân Ninh hơi lo lắng nói: “Ngày mai khai trương có lẽ Thải Nga sẽ không tới gây chuyện đâu nhỉ?”

Cô ta nói như vậy, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Tưởng Chính Quang, Tưởng Chính Quang trầm ngâm, từ sau khi ly hôn, Lưu Thải Nga xác thực không có đến tìm anh ta nữa, nghe nói cô ta đi với người cùng thôn đến Dương Thành làm công rồi, đương nhiên anh ta biết chuyện này chỉ là nghe nói, là người phụ nữ đó cố ý truyền tin tức ra ngoài cho mình nghe.

Trong lòng anh ta không hề gợn sóng nói: “Có lẽ sẽ không đâu.”

Có thể do quá mong chờ, cho nên đêm hôm nay, người nhà họ Tưởng không ai ngủ ngon giấc, ngày hôm sau sáng sớm đã thức dậy rồi, sau khi thu đồ đạc, tính luôn cả mấy đứa nhỏ, tất cả mọi người trong nhà đều cùng nhau đến công xã.

Hôm nay là ngày chợ, lại là thứ bảy, là ngày mà Mã Ái Vân đã chọn đi chọn lại, có một số vì đi chợ, cho nên rất sớm đã đến rồi, lúc bọn họ đến trên đường đã rất đông người.

Mã Ái Vân làm theo những gì lúc trước bọn họ khai trương, đốt pháo hoa, viết thẻ bài, ban đầu người ta cũng giống với mấy người trong thành phố lớn, căn bản là không tin, đều vây xung quanh xem náo nhiệt, sau đó thấy người khác ăn xong không cần trả tiền cho nên mới tin tưởng là thật.

Nhưng số lượng ba mươi phần miễn phí đối với số lượng người đến ngày chợ là vô cùng ít, trưa đến hai giờ chiều đã tặng hết rồi, vốn người vẫn luôn chần chừ cơ bản vẫn chưa ăn được.

Mã Ái Vân bảo bọn họ đợi ngày mai, nhưng lúc này buổi trưa cái bụng chưa được ăn đã đói rồi, bây giờ tiệm này bán rẻ hơn mấy đồng so với tiệm cơm bên kia, lại nghe người ăn trước bảo là ăn ngon, đương nhiên muốn ăn ở đây rồi, cho nên thu nhập ngày hôm nay của tiệm không tệ.

Bận đến năm giờ chiều, mọi người mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, lúc này bọn họ nhịn không được đều nghĩ, hôm nay hình như Lưu Thải Nga thật sự không xuất hiện.

Lúc này bọn họ mới yên tâm, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cả nhà mười mấy người cuồn cuộn đóng cửa rời đi, lúc này chợ trên đường vẫn có không ít người vẫn chưa về, đều đang tò mò nhìn bọn họ, trong đám người, Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân cũng nhìn thấy tất cả.

Hôm nay người nhà họ Tưởng khai trương phách lối như vậy, sao bà ta có thể không biết được, nhưng biết rồi thì có ích gì, bọn họ không dám đến xem, cho dù người ta nói đồ ăn được miễn phí, bọn họ cũng không có mặt mũi đi ăn, thậm chí từ cuộc đối thoại khi nãy của mấy người nhà họ Tưởng, bọn họ cũng biết được tiệm này cũng là một phần của Giang Nguyệt Vi!

Trước kia Giang Nguyệt Vi là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng bây giờ, Giang Nguyệt Vi căn bản đã không còn nhớ đến người ba mẹ ruột của mình nữa, ngay cả Nguyệt Hà cũng không thấy bóng dáng, bọn họ ngay cả làm người xa lạ cũng không làm được.

Lý Mỹ Ngọc nghĩ đến đây, mũi có chút chua xót, xém chút nữa đã bật khóc, nhìn người chồng bên cạnh mình, giọng run rẩy nói: “Ông nói xem sao hai đứa bọn nó có thể nhẫn tâm như vậy, đều đã đi lâu như vậy rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi về nhà.”

Trong lòng Giang Hướng Quân cũng ngột ngạt, nhưng ông cũng không còn cách nào khác, Tinh Quốc không đồng ý ly hôn, cho nên khi đó Trần Hồng Yến đã cuốn hết những món đồ có giá trị đi rồi, nghe nói gần đây đã có người đàn ông khác không rõ ràng đã chạy ra ngoài làm công rồi, bây giờ để lại đứa con hơn hai tuổi ở nhà ngày nào cũng gọi mẹ, vô cùng ầm ĩ.

Lý Mỹ Ngọc từ sau khi sinh bệnh nặng thì thân thể cũng càng ngày càng kém, lúc trước còn đánh nhau với Trần Hồng Yến ở công xã , cũng xém chút nữa muốn mạng của bà ta, nhà họ Giang nghèo đến mức chỉ còn dư lại một cái vỏ rỗng, ngay cả bệnh viện mọi người cũng không dám đi vì sợ tốn tiền.

Lúc này ông ta nghĩ, nếu như lúc đầu khi Giang Nguyệt Vi muốn ly hôn bọn họ có thể giúp cho cô, để cô trở về nhà mẹ đẻ, lại giúp cô tìm một người tốt, có phải kết quả sẽ khác bây giờ không?

Nếu như quan hệ của bọn họ vẫn còn tốt, Giang Nguyệt Vi chắc chắn sẽ không nhìn nhà họ Giang sa sút như vậy, cũng nhất định sẽ kéo nhà họ Giang một cái, nhưng bây giờ cái gì cũng không giống nữa, bọn họ có nghĩ nhiều thêm nữa cũng vô dụng, bây giờ Giang Nguyệt Vi chỉ xem người nhà họ Tưởng là người thân.

Khẩu khí này vẫn luôn lởn vởn trước ngực, Giang Hướng Quân kìm nén khó chịu, sau đó nhìn Lý Mỹ Ngọc nhịn không được nói: “Bây giờ bà nói những chuyện này làm gì? Đây không phải đều do bà lúc trước đối xử với tụi nó quá tệ sao.”

Trong nháy mắt Lý Mỹ Ngọc nổi giận lên: “Sao bây giờ cái gì ông cũng trách tôi? Lúc trước không phải ông luôn nói với tụi nó ‘Nghe mẹ con đi’ sao? Sao bây giờ đều đổ hết lên đầu tôi vậy?”

Giang Hướng Quân nghe xong nghẹn họng, lúc trước ông xác thực đã thường xuyên nói câu này, đó là vì ông không thể không nghe, nếu không Lý Mỹ Ngọc chắc chắn sẽ cãi nhau với ông.

Nhưng bây giờ nói những lời này cũng đã vô nghĩa rồi, có như thế nào đi nữa thì hai đứa nó cũng sẽ chẳng muốn nhìn thấy bọn họ dù chỉ một lần nữa, ông thở ra một hơi: “Được rồi, đi thôi, đừng nghĩ nữa, có nghĩ thì bọn họ cũng sẽ chẳng quay về, có quay về cũng sẽ chẳng quan tâm chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment