Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 191

Lý Mỹ Ngọc cắn môi, không nói gì nữa, trực tiếp theo ông rời đi.

Mã Ái Vân không biết sau lưng mình có hai đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, trong tiệm mấy ngày liền khai trương rất thuận lợi, cho nên bà rất yên tâm gọi điện cho Giang Nguyệt Vi, nói cho cô nghe thu nhập của mấy ngày nay, lại tính thu nhập của tháng sau, tổng kết lợi nhuận có thể hơn một trăm.

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không có nhiều kỳ vọng đối với quán ở công xã này, nhưng nghe bà nói xong cũng cảm thấy khá ổn, bởi vì lần này cô chỉ ra tiền, những thứ khác toàn bộ đều là mấy người nhà họ Tưởng phụ trách, nghĩ đến số lượng khách ở công xã ít, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không yêu cầu gì nhiều, sau khi trừ đi tiền vốn quyết định chỉ lấy hai phần lợi nhuận, phần còn lại thì do mấy người họ tự mình chia.

Tiệm bên công xã không bận rộn bằng bên thành thị, cho nên cả ngày không dùng đến nhiều người, mọi người phân công hợp tác, một ngày chỉ cần hai người đến làm là được, chuyện bên này bận rộn xong rồi, Mã Ái Vân cũng ngồi xe lửa quay về giúp Giang Nguyệt Vi trông con.

Đã ngồi hai chuyến xe lửa, Mã Ái Vân vô cùng quen thuộc quá trình ngồi xe, cho nên lần này sau khi Tưởng Chính Quang đưa bà đến xe lửa, cũng không cần người khác chăm sóc, một mình bà yên ổn ngồi xe về đến trạm xe lửa thành thị.

Sau khi Mã Ái Vân quay về, Vạn Tú Trân cũng thoải mái hơn nhiều, Giang Nguyệt Vi không cần giúp đỡ nữa, cũng có thể có thời gian chú ý nhiều hơn đến việc học, bây giờ cô đã là sinh viên năm hai rồi, học kỳ sau còn bận rộn so với học kỳ trước, có rất nhiều bài tập và thực hành, bận tới buổi trưa cô gần như là nghỉ ngơi ở trong tiệm mới, cũng không về cho con uống sữa, thậm chí còn có suy nghĩ muốn cho con cai sữa.

Vẫn luôn bận rộn cho đến giữa tháng tư, thời tiết ngày càng nóng, lúc trước đặt hai cái máy làm mì sợi đã giao đến rồi, tủ lạnh mới cũng đã giao đến tiệm mới, sau đó Giang Nguyệt Vi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như cuộc bình chọn vẫn chưa có kết quả thì phải?

Giang Nguyệt Vi nhớ vốn dĩ Tưởng Chính Hoa nói với cô là đầu tháng tư có thể sẽ có kết quả, nhưng giờ đã là giữa tháng tư rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, đừng nói là cô đã rớt rồi chứ?

Trong lòng cô hơi hoảng loạn, suy cho cùng ban đầu kiểm tra, trong lòng cô vẫn hơi gì đó, nghĩ rằng như thế nào cũng có thể cọ được một hạng, nhưng bây giờ vậy mà một hạng cũng không có, chẳng lẽ những người khác đều lợi hại như vậy sao?

Đến tối Tưởng Chính Hoa trở về, Giang Nguyệt Vi nói với anh: “Hay là ngày mai chúng ta đi thăm dò một chút đi, xem rốt cuộc là chúng ta không được chọn hay là chưa có kết quả?”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy bọn họ không thể không có kết quả, bởi vì khi đó lúc Giang Nguyệt Vi viết tư liệu, anh còn đặc biệt ghi chú tuyển dụng cựu quân nhân tàn tật đã xuất ngũ trên tư liệu, ngay cả chứng nhận tàn tật của quân nhân cũng giao rồi, cái này chắc chắn sẽ được cộng điểm, cho nên theo lý mà nói bọn họ có lẽ có thể trúng một trong số thứ hạng đó.

“Em cứ tiếp tục đợi xem.” Người đàn ông nhìn cô nói: “Nếu qua hai ngày nữa vẫn chưa có kết quả, anh sẽ đi hỏi thử.”

Bây giờ chuyện này có gấp gáp thì cũng vô dụng thôi, Giang Nguyệt Vi chỉ có thể đợi, ai mà biết được buổi tối ngày hôm sau sau khi tan học về đến nhà, Mã Ái Vân đã hưng phấn gửi tin tức cho bọn họ: “Buổi chiều hôm nay người của khu phố đến nhà chúng ta, nói là tiệm được chọn trúng gì đó, đây là thông báo, kêu mẹ nhất định phải đưa con xem!!!”

Giang Nguyệt Vi nhận lấy bức thư rồi vội vàng mở ra. Trong bức thư viết rằng cô đã giành được hạng nhất trong cuộc bình chọn, ngoài ra còn thông báo cho cô về thời gian phỏng vấn trên tivi và một ít nội dung để cô chuẩn bị trước.

Giang Nguyệt Vi đọc xong thì cực kỳ kích động. Vốn dĩ cô cứ tưởng là chỉ được đăng tin lên báo chí thôi, không ngờ người đạt hạng nhất còn được lên tivi phỏng vấn. Cô nhìn Mã Ái Vân, hỏi: “Vậy bên tổ dân phố còn nói gì nữa không?”

Mã Ái Vân lắc đầu: “Ông ấy nói con đọc thư thông báo sẽ hiểu, còn nói nếu con còn điều gì thắc mắc thì đến chỗ bọn họ hỏi cho rõ ràng.”

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi đọc lá thư xong là đã hiểu, có điều cô sợ mình hiểu nhầm nội dung nào đó. Thế nên ngay buổi chiều hôm sau, nhân lúc không có tiết học, cô bèn tìm tổ trưởng tổ dân phố để hỏi cặn kẽ. Sau khi chắc chắn mình không hiểu nhầm nội dung nào, cô lập tức cảm ơn tổ trưởng, tiện đà hỏi ông ấy vài câu: “Ngoài cháu ra, còn ai giành được giải thưởng nữa không?”

Giang Nguyệt Vi nhận được giải thưởng, tổ trưởng tổ dân phố cực kỳ vui vẻ, suy cho cùng thì sự kiện Giang Nguyệt Vi giành được hạng nhất là chuyện vô cùng vẻ vang đối với tổ dân phố Nam Độ: “Một người bên thời trang, một người bên buôn bán, bọn họ đều hơi lớn tuổi rồi, chỉ có mình cháu còn trẻ thôi, lại còn là nữ nữa.”

Dứt lời, ông ấy lại nói tiếp: “Thời gian đài truyền hình phỏng vấn hơi ngắn, cháu tuyệt đối phải nhớ kỹ những nội dung sẽ được hỏi, nhất định phải suy nghĩ xem nên trả lời như nên để tổ dân phố chúng ta được nở mày nở mặt.”

Giang Nguyệt Vi lại cảm ơn tổ trưởng tổ dân phố thêm lần nữa rồi mới quay về nhà. Đến buổi tối người đàn ông trở về, cô mừng rỡ ra mặt, khoe chuyện này với anh.

Tưởng Chính Hoa nhìn cô cười ngoác miệng đến mang tai, bèn nói: “Đó là điều tất nhiên rồi, anh đã nói với em chắc chắn em sẽ giành được giải mà, lần này thì nhất em nhé, mũi phổng sắp nổ luôn rồi kìa.”

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi chỉ mong mình được bình chọn, không ngờ cô giành được hẳn giải nhất, lại còn sắp được phỏng vấn nữa: “Tất nhiên phải phổng mũi rồi, tin vui như vậy mà. Đến lúc được phỏng vấn, anh có muốn lên hình với em không?”

Thật ra Tưởng Chính Hoa rất muốn, song thân phận của anh có phần nhạy cảm, nếu xuất hiện trên sóng truyền hình ở địa điểm ngoài doanh trại thì không hay lắm. Thế là anh buông tiếng thở dài: “Thôi, anh không quậy đâu, nhà chúng ta có hai người phụ nữ gánh vác gia đình là được rồi.”

Mã Ái Vân liếc xéo con trai mình: “Sao con không muốn lên tivi?”

Tuy rằng Giang Nguyệt Vi cũng muốn hai người cùng xuất hiện trên ti vi, song cô cũng hiểu thân phận của anh, bèn giải thích với Mã Ái Vân: “Mẹ à, người trong quân đội không thể tùy tiện lộ diện.”

Mã Ái Vân nào có suy nghĩ sâu xa như thế, bà chỉ muốn mọi người đều được xuất hiện trên tivi nhân dịp vui này. Đến lúc đó chỉ cần đọc báo là có thể thấy hình ảnh của con trai mình, mọi người trong đội sản xuất cũng sẽ thấy anh. Đây đúng là chuyện vui mà các cụ phù hộ mới có được đấy.

Có điều bà thấy Giang Nguyệt Vi nói cũng có lý, thế là chữa cháy: “Thôi, đằng này lên tivi là được, không dẫn con theo.”

Tưởng Chính Hoa đáp vâng một tiếng, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Bây giờ em được bình chọn rồi, em còn nhớ em đã đồng ý với anh chuyện gì không?”

Trong đầu Giang Nguyệt Vi lúc này toàn là chuyện bình chọn, nào còn nhớ mình đã đồng ý với Tưởng Chính Hoa chuyện gì. Cô vắt óc nghĩ ngợi một lúc lâu mà vẫn không nhớ ra, đành chớp chớp mắt nhìn anh: “Em đồng ý với anh chuyện gì nhỉ?”

Tưởng Chính Hoa hơi xụ mặt: “Ha ha, quả nhiên em không nhớ!”

Khóe miệng Giang Nguyệt Vi khẽ giật: “Em đang hỏi anh mà, dạo này em bận quá nên quên mất.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Vậy em từ từ nhớ lại đi. Nếu đêm nay vẫn không nhớ được thì chứng tỏ em không yêu anh, trong lòng em không có anh.”

Giang Nguyệt Vi không còn gì để nói. Có phải người đàn ông này muốn chơi xấu cô không? Chỉ vì cô lỡ quên mất một chuyện mà nói cô không yêu anh, đúng là thích làm ra vẻ.

Bình Luận (0)
Comment