Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 192

Cơ mà lòng hiếu kỳ c.h.ế.t tiệt của cô lại trỗi dậy, cô cố gắng nhớ lại, tiếc là đến tận khi ăn xong bữa tối, lên giường nằm mà cô vẫn chưa nhớ ra mình đã đồng ý với người đàn ông chuyện gì.

Cuối cùng cô duỗi tay, khẽ lay cánh tay của người đàn ông: “Em không nhớ ra thật mà, anh mau nói cho em nghe đi.”

Tưởng Chính Hoa cong môi cười một cách ngả ngớn: “Em ngỏ lời xin anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”

Giang Nguyệt Vi lừ mắt với anh, quay lưng về phía người đàn ông, thôi vậy, cô không biết vẫn hơn: “Anh không nói thì thôi, em không thèm xin xỏ anh đâu.”

Một lát sau, người đàn ông vươn tay từ phía sau, ôm cô vào lòng. Anh cắn vành tai cô, thủ thỉ: “Em không xin anh thật à?”

Giọng điệu anh trầm ấm, một bàn tay còn không yên phận làm Giang Nguyệt Vi nhột đến mức muốn bật cười. Cô không nhịn được mà đùa giỡn với anh một lúc: “Em không xin đâu, thà c.h.ế.t cũng không xin.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông dứt khoát trở mình, đè cô xuống bằng một tay, cúi đầu, cắn môi cô: “Anh cù em, xem em có xin anh hay không!”

Bây giờ Tưởng Chính Hoa cũng bận rộn, không thể về nhà đều đặn vào mỗi tối giống như trước kia, mà Giang Nguyệt Vi cũng bận bịu chẳng kém. Đã lâu hai người không có thời gian ở bên nhau, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao anh có thể tha cho cô được.

Những chuyện sau đó, Giang Nguyệt Vi không có quyền từ chối, mà bản thân cô cũng không muốn từ chối.

Bởi vì được bình chọn nên tâm trạng Mã Ái Vân rất tốt. Hôm sau, bà đến chỗ mà hội chị em trung niên của mình thường tụ tập để kể chuyện quán mì Phúc Tâm được bình chọn. Nói xong bà còn khen Giang Nguyệt Vi xinh đẹp, giỏi giang, thiếu điều tâng bốc cô lên tận trời xanh.

Tất nhiên mọi người không biết thông tin cụ thể về cuộc bình chọn. Cơ mà dân thường có cơ hội được đài truyền hình phỏng vấn, đây là lần đầu họ nghe nói. Sau đó, tin tức quán mì Phúc Tâm sắp được phỏng vấn lan ra khắp ngóc ngách trong đại viện quân khu. Chỉ trong vòng hai ngày, thoắt cái Giang Nguyệt Vi đã trở thành người nổi tiếng trong đại viện.

Còn Giang Nguyệt Vi tất nhiên là rất bận rộn, cứ nghĩ đến cảnh bọn họ sắp được lên ti vi, ngoại hình của cô phải chỉn chu một chút. Thế là cô bèn đi mua bộ váy và một ít dụng cụ trang điểm. Mặt tiền của cửa hàng cũng được quay chụp nên phải nhanh chóng vệ sinh thật sạch sẽ. Lại nghĩ đến việc một số lãnh đạo của đài truyền hình đến dùng bữa, cô phải chuẩn bị một ít thức ăn.

Tất nhiên, nhân cơ hội tốt như phỏng vấn, cô phải tranh thủ thời cơ, quyết định dành hai ngày trước khi phỏng vấn để nghiên cứu, sáng tạo ra vài món mới và một số món điểm tâm, nhân tiện để cho nhà đài quay lại, gói một ít điểm tâm cho họ mang về, lót đường cho tương lai của cửa hàng mình.

Tưởng Chính Hoa cảm thấy cô không cần làm long trọng như vậy. Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại lý tưởng vĩ đại của Giang Nguyệt Vi, anh không nói năng gì, một mực hỗ trợ Mã Ái Vân.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày phỏng vấn, vì Giang Nguyệt Vi nên Tưởng Chính Hoa cố tình xin nghỉ một hôm. Giang Nguyệt Vi cũng muốn mọi người được lên ti vi nên cửa hàng mới sẽ không buôn bán trong ngày hôm đó, mọi người tập trung ở cửa hàng cũ từ sáng sớm, người dân trong tổ dân phố cũng đến.

Tiệm mì vẫn mở cửa buôn bán như mọi khi, khách hàng trong tiệm cũng không biết sự kiện sắp diễn ra nên ai nấy đều ăn mì như bình thường. Đến khoảng mười giờ sáng, mọi người nhác trông thấy ba chiếc xe hơi cờ đỏ chạy về phía cửa hàng, cuối cùng ba chiếc xe dừng ở trước cửa tiệm mì Phúc Tâm.

Thấy vậy, tổ trưởng tổ dân phố lập tức ra hiệu cho Giang Nguyệt Vi nổ pháo. Tưởng Chính Hoa thấy thế, nhanh chóng bảo Tống Hồng Tinh và Trần Đại Bằng b.ắ.n pháo, thoắt cái, tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên rộn rã.

Tuy rằng mọi người ở thành phố lớn đều đã nhìn thấy xe hơi nhưng bấy giờ số lượng xe còn ít, vả lại có tận ba chiếc cùng xuất hiện cùng lúc, kèm theo đó là b.ắ.n pháo nên ai ai cũng hết sức tò mò. Chẳng mấy chốc mọi người đều vây quanh.

Chỉ thấy sau khi chiếc xe dừng hẳn, vài người đi ra từ bên trong. Giang Nguyệt Vi đã tìm hiểu trước từ bên tổ trưởng tổ dân phố, người tham dự hôm nay là lãnh đạo của sở Thương Nghiệp thành phố, hội Doanh Nhân dẫn dầu, theo sau còn có phóng viên. Người đi đầu mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, vừa nhìn ngoại hình đã biết ông ta là lãnh đạo, sau lưng bọn họ còn có mấy phóng viên, có người cầm máy ảnh, có người vác máy quay, có người cầm microphone.

Tổ trưởng tổ dân phố dân dẫn nhóm người Giang Nguyệt Vi ra đón bọn họ rồi chào hỏi, sau đó ông ấy mới giới thiệu hai bên với nhau. Bấy giờ Giang Nguyệt Vi mới biết, người đến hôm nay là bí thư Nhậm – lãnh đạo cao nhất của sở Thương Nghiệp.

Đây là lần đầu bí thư Nhậm gặp Giang Nguyệt Vi. Ông ta thầm ngạc nhiên, không ngờ người giành được hạng nhất lại trẻ trung, xinh đẹp như vậy. Vì vậy mà ông ta khen cô nức nở, gọi cô là đồng chí, bắt tay với cô, chúc mừng cô vinh hạnh nhận được giải thưởng làm giàu.

Từ trước đến nay Giang Nguyệt Vi chưa nhìn thấy cảnh tượng long trọng như này bao giờ, ngay cả lúc lên đại học cũng chưa từng thấy. Có điều trong khoảng thời gian vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý trước, cô bình tĩnh vươn tay ra, cười đáp: “Xin chào bí thư Nhậm, chào mừng ngài đến với tiệm mì Phúc Tâm của chúng tôi.”

Bí thư Nhậm thấy cô cư xử một cách bình tĩnh tự nhiên, không hề luống cuống thì càng hài lòng hơn, chẳng trách chỉ trong vòng một năm mà cô gái này có thể phát triển cửa hàng một cách ổn định như thế.

Trong lúc hai người bắt tay, nói chuyện, phóng viên cầm máy ảnh và máy quay cũng tất bật ở bên cạnh. Nhóm phóng viên vừa chụp ảnh ghi hình lại họ vừa chụp lại một vài bức hình trong tiệm mì. Giang Nguyệt Vi biết chắc chắn mai mốt những bức ảnh này sẽ được đăng báo, thậm chí cô còn hy vọng các phóng viên chụp nhiều tấm ảnh hơn nữa.

Còn nhóm Tưởng Chính Hoa và Tống Hồng Tinh cực kỳ nhạy bén, chờ sau khi Giang Nguyệt Vi nói chuyện với nhóm lãnh đạo xong, các anh lập tức vỗ tay dẫn đầu, những người đến hóng chuyện không biết chuyện gì đang diễn ra, ấy nhưng thấy có người vỗ tay nên bọn họ cũng vỗ tay theo, có người còn trầm trồ khen ngợi.

Đợi đến khi mọi người im lặng, bí thư Nhậm đích thân đeo vòng hoa đỏ tươi cho Giang Nguyệt Vi rồi trao bằng khen, huy chương và phần thưởng cho cô. Cuối cùng ông ta lại chúc mừng cô vinh hạnh nhận được giải thưởng.

Phần thưởng được gói trong phong bì, không được mở ra nên Giang Nguyệt Vi cũng không biết bên trong đựng cái gì. Có điều bằng khen được thiết kế theo dạng quyển vở, cô mở ra, bên trong viết năm chữ đen to “Giấy Chứng Nhận Vinh Danh”, huy chương cũng được đeo trên cổ cô.

Giang Nguyệt Vi biết tiếp theo sẽ chụp ảnh chính thức, sau đó là một bài phỏng vấn ngắn kéo dài khoảng vài phút, thế là cô bèn nói ngay: “Bí thư Nhậm, nhân viên trong cửa hàng của tôi có thể chụp ảnh chung với ngài được không?”

Bí thư Nhậm không ngờ cô sẽ hỏi vậy, lập tức cười bảo: “Tất nhiên là được.”

Vì thế mà đội ngũ chụp ảnh ban đầu vốn chỉ có Giang Nguyệt Vi và vài lãnh đạo giờ có thêm vài người. Từ trước đến nay, nhóm người Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà chưa được đứng chung một khung hình với lãnh đạo bao giờ nên họ rất kích động, trái lại Tống Hồng Tinh và Trần Đại Bằng không có phản ứng gì.

Đội ngũ xếp thành hai hàng, Giang Nguyệt Vi đứng ở giữa hai hàng ấy. Hôm nay cô cố tình trang điểm nhẹ nhàng, dặm phấn tô son, lại còn khoác lên mình một chiếc váy dài màu đỏ sậm khiến nhan sắc của cô càng xinh đẹp, quyến rũ, tựa như báu vật thế gian mà sách vở ghi lại.

Bình Luận (0)
Comment