Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 193

Tưởng Chính Hoa không tiện xuất hiện trong ảnh chụp, đành lùi sang bên cạnh, nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng anh cũng cảm thấy vinh dự chung với cô. Nhân lúc mọi người không để ý, anh lén lút trao cho cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Nhìn mọi người hào hứng chụp ảnh kỷ niệm trước cửa tiệm mì, tiếp đó phỏng vấn, hai người đàn ông đứng trong đám đông từng hùng hồn tuyên bố mình sẽ giành được giải nhất tức xì khói đầu. Bọn họ không tài nào nghĩ ra được, tại sao lợi nhuận năm ngoái của bọn họ là mấy ngàn thậm chí gần một vạn, ấy thế mà giờ đến cả hạng ba cũng không giành được.

Vì cớ gì mà Giang Nguyệt Vi giành được hạng nhất? Chẳng lẽ một năm cô thu được hơn một vạn tiền lãi sao?

Khả năng chuyện này xảy ra là không cao. Bọn họ không tin có người nào kiếm được hơn một vạn trong năm đầu tiên làm ăn, huống chi chân trong của bọn họ không nói là năm ngoái có người kiếm được hơn một vạn.

Chẳng lẽ Giang Nguyệt Vi dùng mỹ nhân kế?

Khả năng này cũng không ổn. Giang Nguyệt Vi đã kết hôn, đâu có lãnh đạo nào thích đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t mà làm như vậy?

Bấy giờ một người đàn ông hỏi: “Hình như chồng của Giang Nguyệt Vi tham gia quân đội, lại còn là lãnh đạo. Có phải do chồng Giang Nguyệt Vi cũng đi cửa sau giống chúng ta không?”

Một người đàn ông khác giận tím mặt, lập tức đáp: “Không loại trừ khả năng này. Chúng ta có thể nghĩ ra cách đó thì chắc chắn chồng Giang Nguyệt Vi cũng có thể nghĩ ra. Huống hồ chồng Giang Nguyệt Vi là lãnh đạo, nói chơi một câu cũng ăn đứt quà cáp của chúng ta!”

Người đàn ông kia lại nói: “Chẳng trách lúc trước chúng ta đến tiệm mì của Giang Nguyệt Vi, tôi thấy Giang Nguyệt Vi bình tĩnh như thể đã đoán trước được. Chắc chắn Giang Nguyệt Vi đã làm như vậy.”

Bọn họ rất tức giận, quà cáp mà họ tặng có giá trị không hề nhỏ, kết quả là chẳng được lợi lộc gì. Cùng là phận đút lót, vì cớ gì mà Giang Nguyệt Vi giành được hạng nhất còn họ lại rớt chứ?

Dù sao bọn họ cũng không giành được giải thưởng nên cả hai cùng hợp tác, chen lên phía trước, nhìn Giang Nguyệt Vi đang trả lời câu hỏi của phóng viên, ngắt lời cô, cố tình hỏi: “Đồng chí Giang, nghe đồn chồng cô là bộ đội, lại còn là lãnh đạo. Vậy lần này cô được chọn có phải do chồng cô đánh tiếng trước không?”

Người đàn ông vừa dứt lời, toàn bộ đám đông lập tức im lặng. Mọi người rời mắt về phía Giang Nguyệt Vi, xì xào bàn tán.

Sắc mặt bí thư Nhậm thoắt cái thay đổi, đang định cầm lấy microphone để lên tiếng thì Giang Nguyệt Vi lại ngăn cản ông ta. Cô nhìn người đàn ông vừa đặt câu hỏi, nhìn thoáng qua cũng nhận ra bọn họ là ai. Không biết bây giờ bọn họ đến với tư cách gì, có điều bọn họ hỏi như vậy là cố tình nhằm vào cô.

Có điều bọn họ quá ngu ngốc, hỏi một câu mà bôi tro trát trấu vào ba ban ngành. Giang Nguyệt Vi lạnh lùng nhìn họ: “Vị đồng chí này, kết quả bình chọn là do sở Thương Nghiệp và hội Doanh Nhân quyết định, không liên quan gì đến chồng tôi. Anh hỏi như vậy là đang nghi ngờ anh ấy, nghi ngờ kỷ cương quân đội sao?”

“Tất nhiên anh có quyền nghi ngờ, nhưng nếu anh không đưa ra được bằng chứng chứng minh chồng tôi có liên quan đến kết quả bình chọn lần này, vậy chứng tỏ anh đang vu khống, bôi nhọ quân đội, đến lúc đó anh phải chịu trách nhiệm về phát ngôn của bản thân.”

Vốn dĩ Tưởng Chính Hoa nghe thấy người đàn ông kia hỏi như vậy thì rất khó chịu. Có điều nhìn người phụ nữ của mình đứng bên đó, tranh luận vì anh, khóe môi anh hơi cong lên, cười khẩy với người đàn ông kia: “Tôi cảm thấy lời nói của anh không chỉ bôi nhọ quân đội mà còn bôi nhọ sở Thương Nghiệp và hội Doanh Nhân. Rõ ràng anh không hề thắc mắc mà là muốn mượn cớ gây sự đúng không?”

Tưởng Chính Hoa vừa dứt lời, đám đông vừa châu đầu xì xầm bàn tán bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông kia, đồng loạt chất vấn…

“Đồng chí này, anh có bằng chứng chứng minh người ta đi cửa sau không? Không có chứng cứ mà còn vu oan nghĩa là đang bôi nhọ…”

“Anh không thể vì chồng cô ấy là bộ đội mà đặt điều như vậy được. Đưa ra được bằng chứng rồi nói tiếp…”

“Đúng vậy, anh đưa chứng cứ ra đi…”

Mọi người đều nhằm vào người đàn ông và đòi chứng cứ khiến người này hơi lúng túng. Vốn dĩ bọn họ không có bất kỳ bằng chứng nào, chẳng qua là nhất thời tức giận. Bọn họ không ngờ Giang Nguyệt Vi lại thông minh như thế, móc nối xích mích giữa họ với danh dự quân đội. Mà bọn họ nào dám chọc vào quân đội, nếu không đám đông vây xem xung quanh nhất định sẽ xơi tái bọn họ.

Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, hai người đàn ông chỉ muốn chạy trốn. Có điều Tưởng Chính Hoa đã tiến lên ngăn cản bọn họ: “Sao vậy? Hai anh về tìm bằng chứng hả? Có muốn gọi thêm mấy người đi cùng tôi đến quân đội để tố cáo không? Tố cáo rằng tôi lợi dụng việc công để trục lợi cá nhân?”

Dáng người Tưởng Chính Hoa cao lớn khỏe khoắn, tựa như một bức tường không kẽ hở đứng trước mặt họ. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, đôi mắt đen láy như báo săn mồi khiến hai người đàn ông sợ nhũn cả chân. Hóa ra đây chính là chồng của Giang Nguyệt Vi, tại sao Tưởng Chính Hoa có mặt ở đây nhưng lại không đứng chụp ảnh chung?

Hai người đàn ông lắp bắp: “Không… không cần, chúng tôi chỉ hỏi chơi thôi, không có ý gì cả, càng không có ý ám chỉ như mọi người nghĩ đâu…”

Sự lạnh lẽo hiện lên trong đôi mắt Tưởng Chính Hoa: “Nếu hai người đã thắc mắc thì nhất định tôi phải đưa ra lời giải thích, bằng không nhiều người chứng kiến như vậy, tôi giải thích không rõ ràng thì sẽ bôi tro trát trấu vào danh dự quân đội.”

Trán hai người đàn ông rịn ra lớp mồ hôi mỏng, nếu bọn họ có bằng chứng thì còn trình báo với quân đội được, nhưng bọn họ không có bằng chứng thì có khác nào đ.â.m đầu đi chết?

“Không, không cần thật mà. Đấy là chúng tôi nói linh tinh, nói năng mà không suy nghĩ, chúng tôi không hề có ý nghi ngờ kỷ cương quân đội.”

“Đúng vậy, chúng tôi không có ý đó đâu. Chúng tôi xin lỗi!”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Không đi thật à?”

Hai người đồng thanh: “Không đi thật! Bây giờ chúng tôi chân thành xin lỗi đồng chí Giang và bí thư Nhậm.”

Nói rồi hai người ríu rít xin lỗi bí thư Nhậm đang sa sầm mặt và Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi cảm thấy sự việc được giải quyết tương đối ổn thỏa, cô không muốn hai người kia tiêu tốn thời gian quý báu của mình, chỉ nhìn bí thư Nhậm: “Bí thư, tôi thấy những lời bọn họ nói không phải thật sự muốn bôi nhọ sở Thương Nghiệp, chi bằng tha cho họ?”

Bí thư Nhận thật sự rất bực bội, không biết những kẻ này chui ra từ xó nào. Nếu bọn họ nghi ngờ kết quả của cuộc bình chọn thì tại sao không đến sở Thương Nghiệp để hỏi ông ta mà lại trắng trợn chĩa mũi dùi về phía Giang Nguyệt Vi như vậy?

Yêu cầu của cuộc bình chọn này là ngoại trừ doanh thu mà cá nhân đạt được, còn phải xem cá nhân đó đã đóng bao nhiêu tiền cho quỹ xã hội trong vòng một năm qua, có nộp thuế thu nhập cá nhân đúng hạn hay không, có sử dụng mánh khóe phạm pháp nào trong việc kinh doanh không, vân vân.

Bởi vì số cá nhân đăng ký trong năm ngoái quá ít nên bọn họ cảm thấy không cần công khai yêu cầu của cuộc bình chọn một cách rầm rộ, ai ngờ lại khiến một số kẻ ác ý lợi dụng.

Tuy nhiên nếu Giang Nguyệt Vi đồng ý, sự việc đã được giải quyết thì ông ta sẽ không nói nhiều nữa, chỉ cười bảo: “Không sao, chúng ta tiếp tục đi.”

Hai người kia thấy thế thì lập tức chuồn đi, mọi người nhìn bóng dáng hai người chạy trối chết, hừ một tiếng, chạy nhanh như thế, chẳng đáng mặt chút nào.

Bình Luận (0)
Comment