Sự việc đã được giải quyết, Tưởng Chính Hoa không tiện ở lại đây, sợ lát nữa máy quay phim lia ống kính về phía mình nên nhìn Giang Nguyệt Vi ra hiệu rồi rời đi.
Sự cố nho nhỏ được giải quyết một cách nhanh chóng, cuộc phỏng vấn lại tiếp tục diễn ra. Do đã biết trước nội dung phỏng vấn nên khi đứng trước những câu hỏi của phóng viên, Giang Nguyệt Vi trả lời cực kỳ trôi chảy.
Vào thời điểm này, muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn cần tốn rất nhiều thời gian và kinh phí nên bọn họ không cho Giang Nguyệt Vi nhiều thì giờ. Theo trình tự, chẳng mấy chốc bài phỏng vấn sẽ kết thúc, trước khi kết thúc, một thợ chụp ảnh lại chụp một loạt tấm ảnh nữa cho bọn họ.
Bấy giờ đã gần đến giữa trưa, Giang Nguyệt Vi mời mọi người vào trong tiệm để nghỉ ngơi. Thấy vẻ mặt bí thư Nhậm không vui vẻ gì cho cam, đoán chừng cơn giận ban nãy vẫn chưa nguôi ngoai, cô bèn nói nhỏ: “Bí thư Nhậm, ngài đừng tức giận, chẳng qua chỉ là hai kẻ gây rối, có lẽ do lần này không được bình chọn nên cố tình chọc giận ngài.”
Bí thư Nhậm nhíu mày: “Bọn họ cũng tham gia cuộc bình chọn à?”
Giang Nguyệt Vi: “Tôi đoán vậy, thoạt nhìn hơi giống. Những người chỉ đến hóng chuyện sẽ không hỏi như vậy, thôi thì coi như họ nói năng linh tinh.”
Bí thư Nhận và hội Doanh Nhân ngẫm nghĩ lại thấy cũng có lý, dân chúng đến hóng chuyện sao có thể thốt ra câu hỏi gay gắt như vậy được. Đợi lát nữa quay về, cần phải điều tra thông tin về hai người này, nếu sau này hạng người như vậy lọt vào hội Doanh Nhân thì họ sẽ tác oai tác quái, tuyệt đối không thể để chuyện thế xảy ra.
Giang Nguyệt Vi thấy bí thư Nhậm chẳng nói chẳng rằng, bèn lập tức dặn nhân viên chuẩn bị mấy món điểm tâm thật ngon và nước ngọt mát lạnh, mang ra cho mọi người. Hiện tại thời tiết nóng nực, uống cốc nước ngọt mát lạnh khiến cho lửa giận trong người vơi đi không ít. Bấy giờ tâm trạng bí thư Nhậm tốt hơn nhiều, tấm tắc khen: “Món điểm tâm và nước ngọt này ngon lắm, rất vừa miệng. Cô có thể làm một ít món điểm tâm bày bán trong Phúc Tâm.”
Đương lúc trò chuyện, ống kính máy chụp ảnh và máy quay phim lại lia tới, quay chụp liên tục. Đây quả là điều Giang Nguyệt Vi mong muốn, cô nở nụ cười, nói đệm theo: “Tôi cũng đang cân nhắc chuyện đó. Nếu sau này mở thêm tiệm cơm mới thì sẽ làm món ngọt tráng miệng sau bữa ăn.”
Bí thư Nhậm thấy Giang Nguyệt Vi có thật nhiều ý tưởng, bây giờ mới mở hai cửa hàng mà đã nghĩ đến việc mở quán cơm, có điều là thương nhân thì phải có dã tâm mới được. Ông ta nói: “Ý tưởng của cố rất hay, phụ nữ có thể đội nửa bầu trời. Tôi tin chỉ cần cố gắng thì chắc chắn cô sẽ làm được, song nhất định phải làm ăn hợp pháp.”
Giang Nguyệt Vi cười gật đầu, ngài bí thư này còn sợ cô lầm đường lạc lối nữa.
Bây giờ bài phỏng vấn cũng đã kết thúc, tư liệu được thu thập đủ, những người này không định ăn nhiều, sợ ảnh hưởng đến hình ảnh và tác phong, hết giờ là rời đi.
Sau khi những người đó lên xe hơi và rời đi, dân chúng hóng chuyện lập tức ùa vào trong tiệm, nhao nhao lên tiếng đặt món, muốn thưởng thức những món mà nhóm lãnh đạo vừa ăn.
Có khách đương nhiên phải phục vụ, mọi người trong tiệm lại tất bật làm việc. Khốn nỗi bọn họ không chuẩn bị quá nhiều điểm tâm và nước ngọt nên bận bịu đến tận ba giờ mới rảnh rỗi hơn. Bấy giờ các bác gái trong tiệm mới có thời gian tán gẫu rôm rả về việc ban nãy được chụp ảnh chung với lãnh đạo, không ngờ nhóm người này còn hào hứng hơn cả Giang Nguyệt Vi.
Ba người gồm Trương Lệ Mai, Chu Đại Nữu - vợ Trần Đại Bằng và Mã Ái Vân chưa được người ta quay phim bao giờ, bây giờ nhớ lại tình hình vừa rồi, nhiều người chứng kiến họ chụp ảnh chung với lãnh đạo như vậy khiến họ hưng phấn đến nỗi cười không khép được miệng.
“Tiếc là chỗ tôi không có ti vi, nếu không thì nhất định tôi sẽ gọi mấy ông kia đến xem tôi lên hình trông oai phong cỡ nào.”
“Báo cũng có mà, tôi phải gọi điện thoại về nhà bảo bọn họ chú ý đến báo chí mấy hôm tới.”
“Không biết ban nãy tôi lên hình có đẹp không, có béo hay không nhỉ?”
Giang Nguyệt Vi nghe họ nói vậy thì chợt nhớ ra rằng bọn họ vẫn chưa mua ti vi, thế là lập tức nhớ kỹ chuyện này. Bấy giờ Giang Nguyệt Hà kêu lên một tiếng “ối”: “Chị ơi, hình như phần thưởng của chị là một trăm đồng đó! Chị xem đi.”
Giang Nguyệt Vi ngoảnh đầu lại, nhận lấy phong bì mà Giang Nguyệt Hà đưa cho, quả nhiên bên trong có mười tờ Đại Đoàn Kết mới tinh. Tuyệt quá, vậy là quỹ tiền mua ti vi lại có thêm một trăm đồng nữa, vả lại trong tháng này cả hai cửa hàng đều buôn bán rất thuận lợi, đoán chừng gom đủ tiền mua ti vi rồi.
Mấy ngày tiếp theo, đề tài nổi bật nhất trong những cuộc trò chuyện của dân chúng xung quanh chính là tiệm mì Phúc Tâm được phỏng vấn, nhờ vậy mà việc buôn bán của quán mì ngày càng khấm khá hơn. Giang Nguyệt Vi muốn nhìn thấy dáng vẻ mình trên màn hình ti vi, cô hôi thúc Tưởng Chính Hoa tìm hiểu, chỉ trong hai ngày đã mua được một chiếc ti vi đen trắng mười bốn inch, giá trị rất đắt, những năm trăm đồng.
Sau khi mua được ti vi, Tưởng Chính Hoa dành cả đêm để điều chỉnh thử, cuối cùng ti vi cũng bắt được tín hiệu trước khi đài truyền hình chiếu buổi phỏng vấn. Tối nay, mọi người đều ngồi lì trước màn hình ti vi, chờ hoài chờ mãi, rốt cuộc cũng thấy được bản thân trong ti vi.
“Tôi thấy rồi, tôi ở kia kìa, tôi không béo, không béo thật luôn, ha ha.”
“Tại sao Đại Bằng và Hồng Tinh lại như này, mặt mũi cau có như đi đánh trận vậy.”
“Nguyệt Vi xinh đẹp quá, giống hệt siêu sao ấy, trông giống như những minh tinh trên tấm áp phích.”
“Còn trẻ tuyệt thật đấy, lên hình xinh như tiên, giống hệt siêu sao.”
Tưởng Chính Hoa đang dắt hai đứa nhỏ, giúp các con tập bước với xe cũng hóng chuyện, nghe mọi người nói vậy thì cực kỳ tán đồng. Giang Nguyệt Vi trên ti vi xinh đẹp hơn bất kỳ một minh tinh nào.
Hai đứa nhóc nào có biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bây giờ mọi người ai cũng dán mắt vào ti vi. Tụi nhỏ nhìn chằm chằm ti vi bằng đôi mắt to tròn, nhìn mọi người đi đi lại lại trong màn hình, hào hứng kêu lên “ê a ê a.”
Hai hôm sau, báo chí cũng đăng tin về việc này, trên trang báo toàn là ảnh chụp mặt tiền cửa hàng. Thông qua báo chí mà Giang Nguyệt Vi biết hai cá nhân khác giành được giải thưởng, giống như những gì tổ trưởng tổ dân phố đã nói, hai người bọn họ một người làm trong ngành nghề may mặc, một người là thương nhân buôn bán hàng hóa. Nhìn ngoại hình, đoán chừng bọn họ đều đã ngoài ba mươi, nói chung còn rất trẻ.
Sau đó Tống Xuân Ninh cũng gọi điện thoại đến, hào hứng kể là mình đã nhìn thấy ảnh chụp bọn họ trên báo. Cô ta còn cố tình dán tờ báo trong tiệm, nhờ vậy mà tiệm buôn may bán đắt hơn rất nhiều. Cuối cùng, cô ta nhắc nhở Mã Ái Vân: “Lý Mỹ Ngọc cũng đến cửa hàng ăn mì hai lần. Con thấy bà ta vẫn muốn hỏi địa chỉ của Nguyệt Vi, trên báo cũng viết địa chỉ cửa hàng của chúng ta. Tuy Lý Mỹ Ngọc không biết chữ nhưng không thể đảm bảo rằng người khác sẽ không nói cho bà ta biết.”
Mã Ái Vân cũng lo lắng Lý Mỹ Ngọc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mò đến tận nơi. Bà nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn kể cho Giang Nguyệt Vi nghe về chuyện Trần Hồng Yến trộm tiền, bỏ trốn cùng người đàn ông khác: “Con thấy cô ta có điên không? Con cô ta còn nhỏ như vậy mà cô ta nỡ nhẫn tâm vứt bỏ, bỏ trốn theo người đàn ông khác.”
Lúc biết cửa hàng nhà mình sẽ được đưa tin trên báo chí, Giang Nguyệt Vi cũng đã nghĩ đến chuyện này .